Truyện cổ tích không đặt tên
…..
Xưa có một làng nhỏ đơn độc trong hoang mạc! Dân cư không nhiều, chẳng có chiến tranh, sống bằng nghề chăn nuôi và gieo hạt…. Xuân hạ thu đông…ngày tháng năm….đã nhiều đời truyền nối…. mãi vẫn vậy !
Trong tâm thức sâu thẳm của dân làng….như luôn có điều gì cựa quậy?! Nhất là lớp thanh niên vừa đến tuổi, họ muốn tìm kiếm điều mới mẻ, sự thay đổi! Tất cả cảm thấy rằng không thể tìm được ở trong làng nghèo nhỏ này mà phải đi xa, rất xa….
Những người trung niên trở lên thường chỉ tay về cuối trời thăm thẳm, nơi quanh năm in mờ dãy núi xám nhẹ xanh nhạt cuốn đầy mây giăng và có nhiều đỉnh lúc nào tuyết cũng phủ trắng xoá…. Họ bảo: ở đỉnh cao nhất có Ông già Thời gian ngự! Ông ấy chỉ hơn các già làng là biết tất cả quá khứ thôi…mà không gì khác nên bao lâu nay trông vẫn thế… Nên câu chuyện của họ với trẻ con luôn là ‘….ngày xửa ngày xưa….’
Cũng có không ít trai tráng thông minh đã từng nghĩ: nếu có ‘Ông già Thời gian’ thật thì chắc hẳn đang sở hữu chiếc ‘guồng thời gian’ , hẳn sẽ biết trước trong đó đang tiềm chứa những điều gì…Nếu gặp được Ông hỏi chuyện, được nói cho biết mọi điều, những thay đổi nào sẽ diễn ra…từ đó mới biết thêm tương lai….
Một số người can đảm đã ra đi, tất cả họ đều không trở về!!! Không một ai biết thêm điều gì…. dài ra những câu chuyện kỳ bí trong làng…lúc màn đêm xuống, và u ẩn cả khi ban ngày….
…..
Có một thiếu nữ trong làng, đã 16 tuổi! Nàng trăn trở rất nhiều về truyền thuyết , về sự ra đi không trở lại của các trai tráng…. Hơn thế Nàng sáng và chiều nào cũng hướng về dãy núi xa thăm thẳm tự hình dung về ‘Ông già Thời gian’ ???!!!!
Nàng qua mỗi ngày càng quyết chí lên đường hướng về nơi đó, dù có thế nào! Nàng bày tỏ với cha mẹ. Họ gạt đi không hưởng ứng, coi đó là cảm hứng con trẻ nhất thời, còn nói thêm : chẳng biết tương lai thì mai vẫn phải sống, một đống ngày qua đã vốn quá buồn ! Nàng tâm sự với Bạch Mã 18 tuổi của mình! Lạ thay, ngựa như hào hứng, dựng 2 chân lên hí vang và cúi xuống vai nàng trìu mến biểu lộ ủng hộ và sẵn sàng ! Một ngày kia Nàng chuẩn bị thiết yếu rồi cùng Bạch Mã lên đường trước rạng đông ….không cho ai hay biết!
…..
Mọi người hãy cứ tưởng tượng về hành trình trên đường của Nàng….
Chỉ tiết lộ thêm là nàng còn mang theo
. Một chú chim Ưng trưởng thành để giúp nàng dò đường phía trước và dự cảm thời tiết, báo trước cho những hiểm hoạ
. Một ‘kỳ thảo hoang mạc’ như các già làng nói : nó sẽ tươi lại và sống tiếp được ( khi gặp nước và trồng trên đất tốt lành hơn trước )
….. Và nàng đã đến được chân dãy núi trùng điệp! Thật kỳ vĩ vô ngần!
Nàng vỗ cho chim Ưng bay lên và chọn một nơi mát mẻ bên suối chảy ra từ khi núi, trồng kỳ thảo.
Sau đó cưỡi ngựa thong thả thám hiểm tiếp xung quanh! Cứ để Bạch Mã tự nhiên cảm tính đưa nàng đi….
….
Rồi nàng cũng gặp được trên đỉnh núi cao nhất vươn lên băng giá, có một hang động cửa mây trắng dày huyền ảo..vào trong thật ấm áp lạ thường. An toạ vững vàng thanh thoát trên phiến đá to phẳng là một Ông già cao lớn quắc thước, toàn thân trong như cẩm thạch ! Nàng hỏi chuyện… Ông ấy từ tốn vang vọng : con chỉ cần trả lời chân thành một câu này thì ta sẽ mách! Nàng xin vâng lắng nghe! Ông hỏi : thời gian luôn trôi đi, điều gì là không thay đổi?
Nàng suy nghĩ đáp : con không biết ạ, nhưng từ khi đến đây con thấy:
…..Những làn mây trắng nhẹ từ rừng núi bay đi rất xa, rồi thỉnh thoảng những cơn dông từ rất xa kéo về trút mưa khắp mặt đất…mọi sinh vật cứ thế sinh thành biến đổi…
… Suối chảy đưa trứng cá Hồi trôi xuống cuối nguồn! Những con cá Hồi trưởng thành từ xa xôi lại mạnh mẽ, nỗ lực bơi ngược dòng để về lại đầu ngọn suối đẻ trứng tiếp…
Có lẽ chỉ có chính Ông mới không thay đổi? Tuy thế chúng con cũng luôn muốn thay đổi !
Ông già cười vang…nói: có điều ấy! Và có lẽ thế ! Con đã có câu trả lời chân thành, Ta cảm được tự con Thiện Tâm . Vậy hãy cứ làm gì như mỗi ngày tự con nhận thấy nên và đúng ! Ta sẽ thầm chỉ bảo con cách thay đổi hanh thông!
…….
…… Bạch Mã một hôm bỗng cất được tiếng, nói với Nàng: gần đây có một Bộ Lạc nhỏ ( thực ra Bạch Mã vốn là con trai trưởng Tộc ) bị vây trói bởi yểm độc khiến họ mê muội tự hại nhau, đang trong nguy cơ lụi tàn. Chàng chỉ trở lại thành người khi đưa được một Thiện Nữ đến giúp họ. Giờ đây Bạch Mã đã tìm được nơi ở cùng tận của Bộ Lạc, nên xin Nàng cứu giúp!
….
Nàng hành động, và hiểu thêm ra : ở bất cứ đâu dù làng của mình trên hoang mạc hay Bộ Lạc chàng nói đều chung một tai hoạ tiềm ẩn: sống trong hoang dã, lại bị yểm bởi mê độc , có thể nảy sinh sự tự hủy diệt ( Bị hại đến người như Bạch Mã là tinh tuý của nòi giống ) ! Cần khai sáng, kết nối, tương thân tương tương trợ nhau! Dù ở vùng miền nào thiên nhiên cũng có vận hành theo thời gian, có đặc điểm riêng vừa nuôi sống vừa thử thách con người, nhưng giao lưu, trao đổi được mọi điều hay quý với nhau mới là cách tiến hoá thực của Con Người ! Như có một Lực Lượng lớn lao tiếp sức, mách bảo Nàng từng ngày….
…..
Không cần phải mô tả nhiều về diễn biến !!! Ai thích thế nào thì cứ việc tưởng tượng đến tột cùng đi…. Chẳng cần phải chìm nổi thêm hao tổn bởi sa vào những gì ly kỳ và rùng rợn ! ….
Chỉ biết rằng Kỳ thảo đang mọc lên xanh tươi, báo hiệu nơi đây đang được phù trợ cho sự tốt lành… Nàng dùng những quả Kỳ thảo chế làm thuốc giải yểm độc cho dân Bộ Lạc.
Bạch Mã trở lại thành chàng trai tuấn tú, mạnh mẽ…. Nàng qua trải nghiệm nên rất đằm thắm, thông minh, xinh đẹp … Họ lấy nhau…. Kết nối hai nơi mênh mông từ hoang mạc xa tắp đến dãy núi cuối trời … Dần tạo nên những con đường, dân sinh phát triển, trù phú….
…. Nàng nói chim Ưng hãy bay đi tự do như nó muốn! Trước khi từ biệt chim Ưng nhắn nhủ: sở dĩ đã có một số người đi không trở về vì dù đã đến được nơi đây lại gây thù chuốc oán…. Bộ Lạc này vốn bị yểm vào tà ác nên không kẻ nào thắng được bằng điều tương tự cả! Nàng và Bạch mã đã giải thoát được họ khỏi điều đó bằng điều phúc tốt nên mọi chuyện đã khiến thay đổi sáng sủa rồi! Thời tiết biến thiên là chuyện thường. Con người đổi thay bởi điều xấu mới bất lường. Chừng nào hai người còn giữ được Tình yêu với nhau, nhân kết vào mọi người giữa hai vùng dân cư thì mãi an bình….
….
Hai vợ chồng Nàng đi ngược lên đỉnh núi nơi có Ông già ngự, không gặp! Chắc là Người đang vi vu ở đâu!? Trên thềm đá để lại một chiếc lá cổ thụ to rộng bốn cánh Xuân Hạ Thu Đông, giữa in những dòng chữ về câu trả lời của Nàng khi gặp Ông ấy, cùng với câu: dòng chảy cuộc sống từ xưa đến nay và mai sau…. trong đó chỉ tiềm chứa sự thay đổi….ở mọi nơi mọi lúc! Việc của con người là tìm ra cách như thế nào, khơi thông được thế giới Hạnh phúc cho mình và người khác!!!
…..
Hai người cúi đầu cung kính lạy tạ rồi quay ra…..chiếc lá cũng lay động, bay lên ra ngoài cửa hang rồi nhè nhẹ lên trời ….. Nhìn xung quanh là Thế giới ngút ngàn, tuyệt đẹp!!!
Rất thú vị đọc chuyện cổ tích của Thày vào đúng Lễ Valentine. Chuyện này so với cổ tích của Lê Hoàng có phần hiện thực và nhân ái hơn! Chúc Thày luôn An Lạc,