TRƯỜNG CA DÒNG SÔNG THỜI GIAN TÌNH YÊU
Em nhẹ nhàng đi trong thời gian
Chảy từ nơi nhọc nhằn đến hôm nay
Sự u mê bừng tỉnh Anh biết nghĩ đến Tương Lai
Làn Mây kia trắng ngần kết tụ bởi bao nhiêu giọt mặn của Biển khơi
Khi thành mưa là giải thoát khỏi phiêu du
Rơi rơi biết đâu là miền khô hạn hay úng lầy
Loại Bươm Bướm trên bãi cỏ phấp phới hồn nhiên
Làm bay lên Sắc màu thoát thai từ trong tổ kén
Chẳng hay biết đâu mình sẽ sống như thế nào
Những tảng đá trên núi cao cũng mòn đi bởi đau khổ của kiếp Người
Vẫn rủ đầy những nhũ nhọn diệu kì làm sửng sốt là Trần Ai
Đâm vào cảm xúc ngàn năm tĩnh lặng giọt ngắn dài
Cát đâu mà mênh mông trở thành Sa mạc không tầm mắt
Quặn bốc lên mù mịt bất ngờ không ngăn được bước chân Lạc Đà
Cõng trên lưng Người rũ héo đi tiếp về phía Bình minh
Em trào lên Hạnh phúc gấp gáp đẩy dòng thời gian đi tới tận cùng
Anh muốn quay trở lại Quá khứ gặp em Tinh khôi và cuộc sống Thơ trẻ
Hỏi thời gian, ngơ ngác không sinh tồn Anh thấy Em Tình yêu là tất cả
Giá như chẳng có gì luân chuyển, cứ nguyên sơ
Thì đâu có Anh, đâu thấy Em mà dậy lên niềm thương
Trong Trái tim vò xé với nỗi Nhân Gian như vùi lấp mình
Ừ thôi Ta gặp rồi đi trong muôn vàn vô vi của Tạo hóa
Cũng kịp kết lại thành Thai kết quả của yêu đương với Em Trời Đất Người
Là những gì khiến Ta trăn trở đơn độc đường đời mỗi ngả
Trôi đi, sống tiếp đi, gào thét đi với vần vũ điên cuồng
Nhưng thật êm ái khi đã tan tành trong nhau
Lại cố trồi lên dòng thời gian đợi chờ cho muôn Kiếp sau …