MẠNH HƠN CÁI CHẾT
Tu….Tu…U…U….
– Vĩnh biệt…
– Đừng, anh yêu…., đừng nói câu vĩnh biệt. Tạm biệt !
– Vĩnh biệt…
– Nghĩa là không bao giờ mình còn gặp nhau nữa sao ?
– Em cũng biết như thế rồi mà. Vĩnh biệt !
– ….Không bao giờ còn gặp lại ư ?….Nàng thổn thức.
Người đàn ông không thể trả lời được câu hỏi đầy nỗi niềm ấy. Thực lòng thì chàng mừng thầm vì đã có cơ hội để rời thành phố, cắt đứt cuộc tình đầy day dứt kéo dài suet ba năm qua. Tuy nhiên, giờ đây lòng thương hại không cho phép chàng trở nên quá tàn nhẫn, nghiệt ngã
…..
Hồi còi tàu vang lên lần thứ hai.
Từ trên tàu chàng nhìn qua cửa sổ xuống sân ga, nàng đứng đó nhỏ nhoi, héo hắt với khuôn mặt buồn và bộ váy áo đã quá cũ mà chàng đã thuộc từng đường chỉ. Bỗng chàng nhơ đến một câu châm ngôn thường thì trong Tình yêu, người chạy trốn mới chính là người chiến thắng. Chàng nói vội vàng : đã hàng trăm lần mình đã nói chuyện này rồi mà. Hai chúng ta đều biết rằng cuộc chia li này là không thể trì hoãn được
– Vâng, anh….vẫn…vẫn…muốn thế…mà….- Tiếng nàng thì thào xen lẫn những tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào
– Chẳng lẽ em nghĩ khác sao ? Từng ấy đau khổ và dằn vặt trong cáI cuộc tình tay ba này còn chưa đủ sao ?
Nàng im lặng. Chàng tìm thấy từ đáy mắt buồn của nàng ánh nhìn của một chú chó trung thành và thông minh vừa bị chủ la rầy vô cớ.
Còi tàu lại rúc lên một hồi dài, lặng đI chốc lát rồi lại rúc lên những hồi dồn dập báo hiệu giờ chuyển bánh.
Chàng vẫy tay ra hiệu cho nàng đI tránh ra xa khỏi cửa sổ toa tàu. Nàng nắm tay chàng bịn rịn và vén khăn voan lên để đón nhận nụ hôn chia tay cuối cùng. Bỗng một ý nghĩ bất ngờ vụt đến khiến nàng sững lại.
– Anh thân yêu ! Nàng thì thầm. Anh yêu dấu nhất đời của em…Em có thể cầu xin anh một điều cuối cùng được không ?
– Điều gì vậy em ?
– Em hiểu là chúng ta phảI xa nhau mãI mãi. Em cũng biết rằng anh không yêu em nữa…Nhưng em xin anh hãy dành cho em thêm một điều cuối cùng nữa…Anh nhìn kìa, bây giờ là 11h kém 15 phút. Anh hãy hứa với em là đúng 12h đêm nay anh sẽ nghĩ đến em. Hãy hứa với em đI ?! Việc đó có khó khăn gì đâu ?
– Được thôI, nhưng để làm gi ? Chàng cười
– Đêm nay đúng vào lúc 12h chính xác đến tong phút, tong giây em cũng sẽ nhơ đến anh, nhớ đến với tất cả tráI tim tan nát và tình yêu rực cháy của mình. Để làm gì ư ? KHi tâm hồn hai người hòa làm một sẽ không tồn tại kháI niệm không gian thời gian và chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau
– Em nói cáI gì mà lạ thế…?
– Anh nhớ là đã hứa với em rồi đấy nhé
– Anh nhớ, em đừng lo.
– Xin anh hãy nhớ tất cả những kỉ niệm đã có giữa hai chúng ta, cả chuyện vui lẫn buồn, nghe anh…!
– Được, nhất định anh sẽ nhớ. Vĩnh biệt em.
– Tạm biệt anh yêu…!
Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, để lại phía sau một làn khói đen mù mịt và cả những giọt nước mắt ngậm ngùi, cay đắng…
Người đàn ông thờ ơ nhìn qua cửa sổ. Cánh rừng và thành phố náo nhiệt đang lùi nhanh về quá khứ, cảm giác tự do dâng tràn trong tâm hồn chàng tạm lắng xuống nhường chỗ cho nỗi trống trảI mơ hồ và nỗi buồn không gọi được thành tên. Có một sức mạnh vô hình như muốn lật tung kí ức của chàng…Những kỉ niệm thơ mộng, sâu lắng của cuộc tình đã qua hiện về rõ nét như mới hôm qua. Cuộc tình mà chàng vừa rũ bỏ nhẹ nhàng như đọc xong trang tiểu thuyết cuối cùng của người khác. Câu thơ người yêu bé nhỏ chủa chàng đã tong đọc cho chàng nghe lại văng vẳng đâu đây :
Trong hồn anh những ngày dĩ vãng
Như rượu càng uống càng say
…..
Nửa đêm…
Tiếng bánh sắt rít trên đường ra, tiếng còi tàu rúc liên hồi và anh đèn chói mắt của những ngọn đèn mỗi khi đI qua ga xép làm chàng không làm sao chip mắt được. Mọi ý nghĩ bay ngược không gian thời gian trở về với người đàn bà bé nhỏ tội nghiệp, hình ảnh hiu hắt của nàng trên sân ga chia li….Giờ đây chàng, người đan ông kiêu hãnh, yêu tự do, yêu bản thân mình kia sẵn sàng đổi tất cả để chỉ được nhìn thấy nàng trong giây lát, người đàn bà đã bị bỏ rơi…
… Bỗng chàng choàng tỉnh dậy. Trong màn đêm nhập nhoạng anh bỗng thấy người đàn bà tội nghiệp xuất hiện trước mặt anh, đầu nàng trùm một tấm vảI trắng muốt. Nàng im lặng, nhưng đôI mắt ánh lên một tình yêu vô bờ bến và sự trách cứ âm thầm
– Người là ai ? Sao lại ở đây ? Chàng hét lên thất thanh
Người đàn bà buồn bã lắc đầu, rồi bất ngờ tan biến như như một làn sương khói mỏng manh
Ngày hôm sau, chàng nhận được tin đêm hôm qua, người đàn bà ấy, người yêu bé nhỏ của chàng đã tự tử bằng thuốc độc, lúc con tàu đưa anh rời nhanh khỏi thành phố.