Nhớ và Quên…
Nhớ và Quên theo cách hiểu thông thường thì đó là hai trạng thái của Não về tư duy hay tình cảm. Nhưng trong bài thơ ngắn này tôi muốn diễn tả ‘điều khác’ là : tâm can của Một Người ( và có cả chính Thơ ) – bao gồm người trong xã hội về tình yêu của họ ( đã từng có, rồi xa xôi…) và lúc ‘nhớ’ lúc ‘quên’ trong phong ba hành trình vạn lý của cuộc sống…. Nhưng vẫn luôn theo họ…nỗi niềm, khát vọng…da diết… như là tinh thần sống…
Lên đường, một thứ bỏ quên
Càng đi càng nhơ đầy thêm cả trời
Hòa tan kỉ niệm trong đời
Thành mênh mông gió ngàn lời vi vu
Nhớ, quên..như cánh võng đu
Ngả mình miền vắng mộng mơ bay vào
Điều quên theo mãi ánh sao
Đem buông nỗi nhớ nơi nao mà tìm?
Nhiều khi nghe tiếng con Tim
Vọng qu tĩnh lặng dầu xin Ái Thần
Sóng quên có đến vạn lần
Nâng hành trình sống làm thân con người
Một lần cho gặp ‘Nhớ’ thôi
Để mang giũ mãi không rời bên ta
‘NHỚ’ là em ở phương xa
‘QUÊN’ là em đã tặng ta chữ Tình