Ý thức làm chủ
Năm vừa rồi là năm chẵn kỷ niệm một chiến thắng lớn của xứ sở chống lại ách đô hộ của thực dân. Nhân dịp được đến dự buổi mít tinh, buổi giải lao tôi được tình cờ gặp một bác cựu thiến binh già, bạn bố tôi, hai người cùng là chiến sĩ tham gia chiến dịch lớn đó.
Đứng trò chuyện cùng với vài người bạn đồng niên, bác tỏ vẻ bức xúc với cách tổ chức mang tính phong trào, xô bồ, về sự thiếu ngay ngắn, trang trọng cần thiết của nhiều người đến dự mittinh. Những cái bắt tay hời hợt, những cử chỉ, dáng người ngả ngốn, những cái ngáp dài, những sự đi lại nhốn nháo, những tiếng điện thoại di động cất lên đây đó… Bác nói: – Tôi xin kể cho các vị câu chuyện của chính tôi vào cái ngày ấy nhé. Mọi người hướng vào bác chăm chú. Bác kể:
… Vào buổi sáng hôm cuối cùng của cuộc chiến năm ấy, khi khắp nơi trên mặt trận vang dậy tiếng hò reo xung phong… chiến thắng… của quân ta, khi cấp trên đã nhận thấy tín hiệu đầu hàng là những lá cờ trắng được giương lên trên cửa hầm của Bộ Tư lệnh chỉ huy của địch. Trung đội tôi đích thân được phân công nhiệm vụ xông vào hầm để bắt sống toàn bộ ban tham mưu địch trong đó.
Băng băng lao lên khí thế, hai tiểu đội được lệnh án ngữ phía bên ngoài, còn tiểu đội của tôi trực tiếp lao vào cửa hầm để vào phía bên trong. Đến trước cửa hầm mở toang, dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn điện trao chính giữa căn hầm chỉ huy, chúng tôi nhìn thấy toàn bộ sĩ quan của Bộ tư lệnh quân địch đang ngồi trật tự, nghiêm trang hai bên chiếc bàn để bản đồ kê dọc căn hầm, đầu bàn phía bên kia là Tướng Đờ Cát, đầu đội mũ ca lô đỏ cấp tướng, hai cây cờ được dựng hai bên rất ngay ngắn. Tất cả họ đều mặc bộ đồ đại lễ, chỉnh tề.
Khi chúng tôi đã xông vào trong, bỗng nghe thấy tiếng hô dõng dạc của viên sĩ quan trực ban tham mưu hôm đó, bằng tiếng của họ: Nghiêm! Đứng lên… ! Lập tức toàn bộ sĩ quan răm rắp đứng lên theo đúng điều lệnh. Chúng tôi giật mình… Viên sĩ quan trực ban đó tiến đến chúng tôi theo kiểu nhà binh, chúng tôi nghe rõ từng bước chân gõ trên nền: Rập, rập, rập… Đến trước mặt trung đội trưởng chúng tôi, viên sĩ quan: Rắp! Giơ tay chào theo điều lệnh, nói như hét lên, từng câu từng chữ: – Thưa ông chỉ huy, toàn bộ Ban tham mưu chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận lệnh đầu hàng… !
Chúng tôi nghe thấy thế, chứng kiến thấy thế… Phút chốc quên mất mình là người chiến thắng. Vì trước đó ai cũng nghĩ: – Đã thảm bại rồi thì nhàu nát, quân hồi vô phèng, chui rúc trốn tránh. Nhưng họ không thế mà vẫn giữ được quân kỷ quân phong, hình ảnh oai hùng về tổ chức của họ… Bác cựu chiến binh, đầu hơi khẽ cuối xuống trầm ngâm như nói với riêng mình: Bởi vậy tuy thua trận họ vẫn luôn là cường quốc. Còn chúng ta…? Thì sao…?
Hết giờ giải lao, chúng tôi trở lại phòng mittinh, tôi nghĩ mãi câu chuyện vừa rồi của bác lính già, đưa mắt nhìn khắp lượt: Câu hỏi kia của bác lính dường như đang hiện hữu khắp đâu đây, cả ở tôi và ở mọi người…