Người ta nghèo đi có thể là vì tiền
Đã từ rất lâu người ta biết rằng Tiền là cực kì quan trọng, là thước đo của giá trị trong sự trao đổi của thị trường, dường như là cái có thể mua được mọi thứ đến cả Tiên cả Phật, làm người ta mạnh bạo lên …
Tôi quen biết với một gia đình. Thủa cả nước khó khăn, do có bố là “Lão thành cách mạng” anh được xét tuyển đi xuất khẩu lao động ở một nước bạn bè được xem là giàu có. Sau bao năm xa nhà, tích cóp, và đất nước họ cũng có nhiều xáo trộn, họ bồi thường dừng hợp đồng cho những lao động nước ngoài, anh phải về quê với 6 ngàn USD dắt túi. Ngày ấy đó là cả món tiền rất lớn đối với những người nhà quê chưa bao giờ nhìn thấy Đô la cả. Về nhà, anh làm cho mọi người thân hiểu là chẳng cần làm gì, cứ thoải mái tiêu mà không bao giờ hết. Vợ anh vốn lam làm, quyết định trả lại ruộng khoán cho HTX. Con anh đang chăm chỉ học tập, bắt đầu chểnh mảng, thấy đây là dịp khoe mẽ với chúng bạn về đường ăn nét ở sành điệu của mình. Họ hàng nội ngoại đến thăm nườm nượp, bầy vẽ ăn uống, bàn ra bàn vào nên chi tiêu món tiền của anh vào xây nhà, làm mộ tổ, hiếu hỉ, giúp chị em lam lũ. Khi muốn thoát ra khỏi những việc quan trọng ấy, anh nghênh ngang đến nhà ai đó làm vìa chầu tổ tôm, xóc đĩa … Cứ thế tiền đội nón ra đi … Bây giờ ngoài căn nhà cấp 4 đã được sửa thành nhà bê tông 2 tầng, gia đình anh vô cùng túng quẫn: ruộng thì chưa được cấp, con ăn chơi, vợ lười biếng, anh không có nghề với công cụ gì cho việc lập nghiệp của mình . Suốt ngày thấy tiếng họ đánh cãi nhau om tỏi.
Ở doanh nghiệp kia, nhờ nỗ lực kinh doanh đã tích luỹ được gần chục tỉ đồng. Họ phấn khởi xây dựng thêm nhà máy mới với dây chuyền công nghệ mới. Đến nay xây đã xong được 3 năm nhưng ban lãnh đạo vẫn để nó trong tình trạng đắp chiếu vì bộ máy quản lý, con người hiện có của họ không có đủ khả năng vận hành nó. Nhưng vẫn phải có phí bảo quản, trông coi, lưu kho … Điều đó đã trở thành một gánh nặng chi phí ngày càng ghê gớm. Bây giờ họ đã phải đi vay thêm ngân hàng để có tiền chi trả cho nhà máy trong tình trạng đắp chiếu đó, cũng vì thế mà phải thu hẹp hoạt động kinh doanh vốn có lại.
Một doanh nghiệp khác, Giám đốc đã dành hơn 15 năm dẫn dắt những người thân trong gia đình, toàn tâm toàn sức lăn lộn trên thương trường. Đi lên từ hai bàn tay trắng đến năm gần đây đã có tổng số vốn hơn 50 tỉ đồng, với hơn 200 cán bộ nhân viên, với niềm mơ ước trở thành tập đoàn. Nhưng hôm nay lâm vào phá sản vì các cơ quan chức năng đã phát hiện ra bao lâu nay doanh nghiệp làm ăn gian dối, trốn thuế.
Bao năm nay cả xã hội quan tâm, không tiếc tiền ủng hộ cho sự nghiệp bóng đá nước nhà. Với những khoản tiền tương đối lớn các CLB đã mua được những ngôi sao bóng đá trong nước và quốc tế. Vài CLB chưa có cầu thủ giỏi chỉ cần bỏ ra một khoản tiền ít hơn thế nhiều mua được vài trận thắng quan trọng trong những mùa giải đấu nội địa. Nhưng người hâm mộ mong chờ mãi mà đội tuyển quốc gia đem về một trận thắng có đẳng cấp quốc tế mà ngày càng mất hy vọng. Mọi người biết rằng nếu có thể bỏ ra 1000 tỉ để mua được thì cũng không khó gì kiếm ra khoản tiền ấy, nhưng ai có thể đứng ra mua và ai có thể đứng ra bán? Sự vô đạo đức, ích kỉ vị lợi, tính chất Maphia lan trần trong mọi chỗ, mọi cấp của cơ quan chịu trách nhiệm về bóng đá có thể sử dụng đồng tiền làm bẩn giá trị, giết chết bóng đá nước nhà chứ không thể sử dụng đồng tiền theo nghĩa phát triển.