Chuyện Cô Bé và Sói Mẹ
Thưa các Bạn, tôi viết, chia sẻ với các Bạn những câu chuyện ngắn dưới đây, đã lâu lắm rôi, khi còn thơ bé, nơi sơ tán… từng tình, từng ý… đã về trong đầu tôi mơ hồ như từ đâu đấy…Có thể từ Ông Nội thân yêu, có thể là từ những người Nông Dân chất phác mỗi đêm về hay bế trẻ con chúng tôi lên lòng mà thủ thỉ, cũng có thể đã lần nào đó hiện trong giấc mơ của… mà mãi khi lớn lên, trải đời hơn tôi mới lại hình dung về chúng…rõ ràng, êm ả, nhân văn như những điều tôi hằng mong mỏi vậy…
Chuyện 1:
Mỗi buổi chiều Cô Bé đều mang cơm ra cho Ông Nội, hàng ngày trông nom trại chăn nuôi của gia đình nằm bên bìa rừng. Một buổi, sau khi như vậy Cô Bé nhảy chân sáo trở về nhà, bỗng nhìn thấy Con Sói lớn ngồi sừng sững trên đường đất nhỏ trước lối về, hai bên cây cối rậm rì. Sói lớn ngồi yên, chân trước chống thẳng, hướng mặt về Cô Bé. Thoáng chút sợ hãi qua nhanh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiền lành của Sói, Cô Bé nhẹ nhàng từng bước về phía nó đang ngồi. Cô đưa tay vuốt đầu Sói…Con Sói lớn rên lên khe khẽ, thè lưỡi mềm ấm liếm láp bàn tay Cô Bé. Bé bẻ miếng bánh bao Ông Nội vừa nãy nhường đưa cho mình, ấu yếm đút vào mồm Sói, nó dùng lưỡi đỡ lấy nuốt gọn ngon lành và như chờ đợi được tiếp. Bé cảm thấy thích con Sói lớn này, nhưng chiều xuống rất nhanh, Bé rảo bước về nhà, vừa đi vừa quay đầu lại, vẫy tay mời gọi. Sói đứng dậy hơi ngần ngại rồi bước theo chậm rãi…
Cho đến lối rẽ, từ đó đã nhìn thấy ngôi nhà, nó mới ngồi xuống nhìn mãi theo Cô Bé, rồi mới quay về Rừng.
Hôm sau Cô Bé lại đến trại đưa cơm cho Ông và kể lại chuyện đó. Ông Nội kinh sợ nói: Ôi nguy hiểm cho cháu tôi quá, đó chính là loài Sói lớn rất hung dữ cháu ạ, để Ông tìm cách giết nó đi. Nói rồi xách súng săn đưa Bé qua con đường nhỏ, từ đó đã nhìn thấy ngôi nhà, rồi mới thận trọng trở lại trại chăn nuôi. Bé ngoái đầu lại nhìn nơi hôm trước thì vẫn thấy Sói lớn đi ra khỏi bụi cây, ngồi xuống lặng lẽ trông theo vẻ buồn bã, Bé vẫy tay bước vào nhà, rồi lúc sau khi trời đã nhập nhoạng tối Sói mới biến vào rừng…
Ngày tiếp theo cũng vậy…cho đến một buổi chiều khi Ông Nội dẫn Bé về một quãng an toàn như mọi hôm, thì Bé thốt lên khẽ: Ôi, Ông Nội ơi Sói đang nằm ngay kia kìa ! Phản xạ của người thợ săn từng trải, Ông Nội lên nòng và giương súng rất nhanh hướng vào chỗ Sói Lớn đang nằm sẵn sàng nhả đạn. Nhưng nhanh hơn thế, Cô Bé chạy về phía Sói lớn ngồi thụp xuống ôm lấy đầu nó vỗ về. Người Ông như đờ ra, hạ súng xuống, chạy đến chỗ đó. Bé ngước lên nhìn Ông: đừng lo Ông ạ, Sói lớn bị thương rất nặng ở chân trước đây này! Ông Nội ngồi xuống, nhìn Sói Lớn nằm trên vũng máu nhỏ đã khô se lại, nó cố nhỏm đầu dậy lấy lưỡi liếm nhẹ lên bàn tay âu yếm của Cô Bé…
Người Ông nhìn vết thương của nó và cũng thấy cảm động với hình ảnh cả đời mình chưa được chứng kiến bao giờ. Cô Bé kêu lên thương xót : Ông Nội ơi hãy giúp chữa vết thương cho Sói Lớn đi! Người Ông nâng chân trước của Sói lên lau những vết bẩn, lấy từ thắt lưng mình một túi thuốc đặc hiệu của những người thợ săn, rắc đều lên chỗ bị thương đó, rồi mới xé vạt áo băng lại cẩn thận cho nó. Kì lạ thay, Sói lớn như tự biết được công đoạn đã xong, nó cố gắng đứng lên loạng choạng, liếm tay Cô Bé lần nữa rồi tập tễnh bước nhanh vào bìa rừng.
Ông Nội nói: Cháu ạ, Ông không hiểu ! Đó là Con Sói Mẹ, vết thương của nó chắc chắn do nó tự dùng răng cắn mà ra. Cháu hãy về trước để Ông đi theo nó xem sao. Cho cháu đi theo với, Cô Bé nói. Ừ, nhưng chúng ta thật nhẹ nhàng và cách nó một đoạn đủ để nó không nhận ra, nếu không nó sẽ không tới chỗ nó cần đâu cháu ạ. Câu nói của Ông Nội càng kích thích tò mò của Cô Bé. Một lát sau, hai ông cháu thấy Con Sói Mẹ đến trước một hốc núi nhỏ. Nó dùng răng kéo ra một Sói con, dưới ánh sáng còn lại của rừng chiều đủ nhìn thấy con Sói Con đó một chân bị thương nặng, máu đông thành cục tại khớp đùi của nó. Sói Mẹ dùng hàm răng sắc khỏe cố xé miếng vải đang bó ở chân mình ra, đưa lưỡi liếm những những lớp thuốc vừa được Ông Nội đắp vào, rồi liếm chậm rãi như miết vào chỗ bị thương của Sói Con, những lớp thuốc vừa bám dính trên lưỡi nó …
Người Ông thở dài quay lại nói nhỏ nhưng rõ từng tiếng với Cô Bé: Ôi, cháu có thấy không, đến như loài Sói hung dữ mà đầy tình mẫu tử cao cả. Hóa ra vài ngày trước nó đã gặp cháu, và như có một điều gì mách bảo nó dám làm cái cách mạo hiểm như thế đấy. Tình Mẫu Tử thật cảm động, nhưng kì diệu hơn cả, cháu ạ là chính Tấm lòng của cháu đã khiến loài Sói có thể nghĩ ra được một cách làm như thế.
(Còn nữa)
Câu chuyện nghe cảm động quá.
Tôi cũng muốn kể 1 câu chuyện về kinh nghiệm mình đã từng trăi. Khi đọc truyện này nó vô hình gợi lại kỉ niệm của mình, một kỉ niệm đẹp vô cùng – khi đó tôi đang sở hữu tình yêu tuyệt đẹp. Nhờ tình yêu đó tôi đã sống tốt hơn, tôi nhân hậu…
Khi tôi còn sống ở Sài Gòn, làm việc tại 1 văn phòng đại diện ở Quận 8, phụ trách kinh doanh nhà Đất ở khu vực đó. Cũng không có gì đặc biệt lắm cho đến khi tôi nhìn thấy 2 con mèo con bé xíu cả sáng cứ lang thang trước cửa văn phòng, thỉng thoáng chúng mon men vào trong sân. Đầu tiên tôi nghĩ là mèo hàng xóm và không để ý. Chúng cứ loanh quanh ở đó và sáng hôm sau cũng vậy, tôi ngạc nhiên khi thấy thân thể chúng như nhũng kẻ đói khát, không có ai chăm sóc, như không có mẹ, tôi bèn hỏi những người ở đó, họ nói chúng là mèo hoang. Nó gầy guộc xấu xí, hôi hám đến nỗi trộm cũng không thèm bắt. Lòng thương cảm tự thân, lúc đó người bạn trai của tôi đã truyền vào con người tôi tinh thần tôi biết bao điều tôt đẹp khiến tôi muốn cứu chúng.
Kế hoạch thay đổi CV là phải trở về thành phố cũ của mình nên không lâu tôi sẽ chuyển đi thì chúng sẽ thế nào. Tôi bắt 2 con mèo đó, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, tìm cho chúng 1 cài hộp làm tổ ấm, bắt sạch giận và bố trí 1 nơi an toàn cho chúng tại VP. Tôi chăm chút cho ăn uống mà chỉ gần 10 ngày sau, nó đã thay đổi từ bộ lông đến trọng lượng. Tôi đi thương lượng với những người ở đó hứa nhận chúng về nuôi. Tất nhiên tôi muốn khi nhìn thấy chúng, người ta sẽ mến liền. Cảm động trước tình cảm của tôi họ đã nhận, hôm cuối trước rời khỏi nơi đó có thể là mãi mãi, tất cả hàng xóm ra cửa nhìn theo và chào tôi ánh mắt thân thiện kính phục làm tôi day dứt dễ chịu mãi. Lúc đó cảm giác mình đã được Thánh hoá trên cõi trần vậy! Cảm giác thật tốt đẹp.
Mấy năm qua rồi, chuyện CS đời thường bận rộn không có dịp để lục lại kỉ niệm đẹp đó, tôi không nghỉ đến việc mình đã nhân ái thế nào nhưng trong CS nếu ai hoạn nạn cần giúp đỡ, tôi cũng vui vẻ giúp cho dù bây giờ tôi không được sống trong cảm xúc yêu thương tuyệt vời của người ấy nữa.
Cảm ơn tác giá qua bài viết này gợi cho tôi nhớ lại bao kỉ niệm…