Con đường hoạn lộ của Mơn

Con đường hoạn lộ của Mơn

Thằng Mơn khi còn bé ngoan và hiền – theo cách nghĩ của người cùng làng: ai bảo sao nó biết vậy… Lớn hơn chút đi chăn Trâu với tụi nhỏ cùng trang lứa, chẳng ý thức đó là bạn hay bè, Trâu tự động ăn, trẻ tự hùa với nhau mà ham chơi đến chiều muộn dắt Trâu về chuồng…

Rồi đi học ở trường Làng…Cô giáo tre trẻ, nhưng giọng nói nghiêm và như có thép trong cái kẻng Làng giống như phát thanh viên trên loa Làng những lúc đôn đốc Xã viên! Cô luôn sẵn sàng trong tay thước kẻ dài, tuy thế những buổi học luôn vang lên tiếng hát, tiếng thơ của cô. Tối về, cha mẹ nó hay vẩn vơ chép miệng bảo : không khéo có mà chăn Trâu suốt đời, mà đến Trâu nhà mình cũng chẳng còn nữa…Nó hay ngủ gục trên những trang vở nhàu nhĩ…Nó cũng dần được lên lớp rồi đến trường Huyện, trường Tỉnh….Kiến thức đọng lại trong nó là những bài văn thơ Cây Tre Việt Nam….thấm đẫm.

Vừa đến tuổi thanh niên…Làng xã có nhiều đổi mới, nó cũng cạy cục cha mẹ chút tiền từ bán ruộng mua được chiếc xe máy Tàu, đi chè chén quán nước ngoài Xã, lao vào thú đề đóm, thành từng nhóm ve gái làng bên và ngăn Trai làng khác sang ve gái làng mình…những cuộc xô sát thường xảy ra…gây chuyện ỏm tỏi cả Làng nước mất vài ngày….

Rồi nó cũng lấy được vợ cùng Làng….Như việc tự nhiên phải thế và cha mẹ nó thường bàn : cũng cần thêm người kiếm miếng rau miếng cháo trong nhà. Cả hai chả ai có quyền chọn nhau…..Thôi thì Làng lề Quê thói…! Thành vợ chồng nhưng chính nó cũng không biết cái tình cảm của mình thực nó ra sao. Cũng bởi cái cách ‘bao vây cấm vận của Trai làng’ mà cả hai không ai lấy được người ngoài…Rồi cũng có căn nhà trên mảnh đất cắm ở bìa Làng..
Nó thỉnh thoảng đi làm ăn xa trên Huyện, tuần hơn tuần kém mò về nhà, con người gầy gò, tính khí thất thường. Những hôm thua đề hay uống rượu ở đâu đó… nó luôn tìm ra cái cớ từ cô vợ để mà đánh chửi. Luôn kèm theo câu : Mày phải nhớ tao là chồng mày nghe chưa! Vợ nó khóc gào lên : Giời ơi vô phúc cho tôi quá! Tôi tần tảo sớm hôm mà không xong với thằng chồng khốn nạn này…Giời ơi là Giời….Tôi muốn bỏ anh…! Nó hộc lên và cười nhạt sau khi mệt và say đòn nhưng mót được thêm tí tiền trong túi vợ : ai cho mày cái quyền bỏ ? mày là vợ nhưng như con ở nhà tao thôi nghe chưa ? Đất nước này đàn bà chỉ được một chồng thôi nghe chưa ! mà không được chọn đâu nghe chưa ! Ở cái Làng lề Quê thói này đàn ông như tao đến già chưa chắc đã được thế nghe chưa! Mày phải nhớ tao là chồng mày nghe chưa!

Và tuy con trẻ nó đã kịp làm vợ đẻ Ba đứa con gái lít nhít…Nhưng nó vẫn cố muốn vợ nó bằng mọi cách của nó phải đẻ thêm thằng con trai nữa như nó…

Mẹ nó đã già yếu lắm. Thấy con như thế, bà cũng chẳng thể phân được phải trái, nhưng hay rười rượi dựa đầu vào cán chổi, ngồi mệt mỏi trên thềm gạch, chép miệng một mình : rõ là rau nào sâu ấy! Tuy bà rất ít chữ nhưng bà cũng đánh bạo mà tâm tình với vài bà khác hàng xóm: cái kiếp đàn bà như mình đến là khốn nạn quá…giá như được tự lựa chọn, được lấy chồng khác nhỉ….Các bà khác đồng tình lắm, nhưng trong đám có bà hay đi buôn trên Tỉnh, xuyên Huyện nên trải đời, mà thao thiết rằng : thì nước non rộng thế ai cấm bà, nhưng bà có dám không, bà có lấy được người khác không….Cái kiếp mình phải chấp nhận những cái mình không thể lựa chọn rồi các bà ạ…
…..
Gần đây đô thị đã mở nhanh về Làng, nhờ qui hoạch nhà Mơn đã được đền bù ruộng khá nhiều….Bố Mơn đã già lắm nên rất thâm trầm, ông bảo Mơn : Bao đời còng lưng sớm tối ước được no cơm thôi không xong mà bây giờ đã có trong tay tiển tỉ…Chúng mày cố tìm ai xoay sở mà được làm cán bộ thì mới mong được mở mặt chứ chỉ có tiền thôi mấy nỗi mà hết….Mơn không để vào tai mà thường xuyên tìm cớ xin bố mẹ già tiền ăn chơi có tiếng lên tận đến Tỉnh…Bố Mơn biết lo xa nên đưa món tiền kha khá cho vợ Mơn để lo việc như ông tính…Vợ Mơn muốn đổi đời, một lòng nghe theo và được việc lắm…Mơn đã trở thành cán bộ….Bọn bạn bè xưa thường nghe thấy câu mới từ nó, không hiểu mấy, nhưng thấy hấp dẫn mà hóng hớt cùng trong tiếng cười hừng khực của nó : thằng Mơn này từ Làng lề Quê thói mà đi lên đấy nhé ! Thằng Mơn này còn tiến xa…hơ…hơ…hu… hực…! Tớ vốn chỉ chọn vui là chính, nhưng tớ có cái để đời chọn, nghe chưa ! Khiến bây giờ tớ đã có khối quyền để chọn nhiều thức khác ở đời rồi…Nhưng quan trọng là phải biết thân biết phận nghe chưa! Không được đòi quyền chọn nghe chưa! Rồi đến lượt chúng bay sẽ ổn nghe chưa! Quát đến câu ý, hắn quay mặt về hướng người vợ mắt quắc lên rồi tự thưởng cho mình một tràng tiếng cười như thế….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.