Đối thoại giữa Ông Lớn và Thảo Dân
1000 VNĐ: Gõ cửa… – Thưa cụ…
1 tỉ VNĐ: Không nhìn lên – Hả, đứa nào đấy?
1000 VNĐ: – Dạ! Con là cháu chắt của cụ đây ạ, con xin cụ bớt chút thời gian…
1 tỉ VNĐ: – Cháu chắt như mày ta nhiều lắm, cả đời đếm không hết. Nhưng mày cũng có chút hơi hướng của ta. Thôi nào… cái gì?
1000 VNĐ: – Không phải là “cái gì” đâu ạ. Mà là việc người ta cứ vò nát con để trong túi quần. Người ta hẩy tay không thèm nhận con khi con đã được các cô tiếp viên nâng trên tay trao lại cho họ. Có kẻ còn đốt con.
1 tỉ VNĐ: Ý mày nói “người ta” là ai? Là ta? Thực ra đó có thể là một số người đã có ta hiện hữu mọi nơi trong cuộc sống của họ.
1000 VNĐ: – Thưa cụ, với những người như thế, thậm chí con còn bị xem như không phải là một con số. Con muốn nói những người mà vài đứa như con cũng là một sự đáng kể đối với họ. Họ còn nói con là “1000 bọ mà cũng đòi”…
1 tỉ VNĐ: – Ta không thật biết cái cảm giác ấy của mày ra sao con ạ. Đôi khi xã hội cũng bảo người như ta vô cảm. (Thở dài). Ta lớn lên cũng từ bé như mày, nhưng đến lúc này ta không phải là tiền, không phải là con số mà là một tầm, một mục tiêu, một ý tưởng. Ta là một giá trị được bàn đến trên các bàn nghị sự còn mày dường như ta hiểu đó là sự trăn trở của những kẻ khốn khó. Ta không có bổn phận phải chia nhỏ để hiểu hay nâng đỡ mày. Ta kiến tạo những cái lớn không có mày trong đó cho dù có vẻ có sự góp mặt của mày. Mày chỉ được lướt qua 1/10 giây trên máy đếm, còn ta ngự ở sự suy tư hay niềm hân hoan của nhiều người quan trọng.
1000 VNĐ: – Cụ ơi. Con biết con rất nhỏ, nhưng xử sự với con như thế thì không còn là nhỏ nữa. Vấn đề lớn chỉ các cụ lớn mới hiểu, chỉ các cụ mới sinh ra hay giải tỏa được những điều lớn như thế mà thôi. Các cụ đã gây ảnh hưởng như thế nào mà họ lại coi thường chúng con đến thế? Nhưng mà làm sao mà các cụ lại bị liên quan nhiều đến các vụ án đến thế? Chúng con cũng thấy lo lắm.
1 tỉ VNĐ: – Đã bảo ta là lợi ích, là toan tính, là đấu tranh. Còn mày chưa vượt qua được cái nghĩa “chỉ là thêm nếm”. Thậm chí bị vo lại cả cục cho thuận tiện. Chúng mày thường bị bỏ qua trong các việc đại sự. Có thể ta hay bị liên quan đến vụ án, còn chúng bay lại song hành với tệ nạn. Điều ấy làm ta buồn, vì đáng lẽ ta hay mày phải đem lại sự giàu có hạnh phúc cho xã hội cơ mà. Mà phải, ta thừa nhận rằng có biết thương quý, đối xử với chúng bay tốt thì ta mới trở thành sự thành đạt, hạnh phúc của người sở hữu ta. Được rồi, để ta mở trường dạy cho người ta rằng: Chúng bay là sự bắt đầu tốt để hiểu được cái giá trị của ta. Bỏ qua hay coi thường chúng bay người ta sẽ không thể có ta được hoặc ta chỉ trở thành sự ám ảnh của họ mà thôi.
Thôi, thời gian của ta là sinh sôi, của mày là gì nhỉ? Chà, ta chưa gọi tên ra được, có nghĩa chính ta chưa hiểu chúng bay.
1000 VNĐ: – Dạ, con lạy cụ, xin phép được cáo từ ạ, mấy đứa con đi ra chợ quê mua rau đây ạ, đó là nơi của chúng con, thích lắm cụ ạ.
1 tỉ VNĐ: – Thế à, nhân tiện chúng bay mua cho ta điếu ba số nhé. Và đừng có mua xổ số đấy, hãy mua cuốn vở về mà chép những điều ta vừa nói.