Mơ về những giấc Mơ…
Ý NGHĨ BAY ĐI LÀ MƠ, RƠI XUỐNG BỊ CHÔN VÀO THỰC !
Anh vẫn có những giấc mơ từ thời thơ trẻ
Dệt muôn câu chuyện thực hư, xưa và nay xen kẽ
Bao nhiêu nhân vật và muôn kì tích hóa vào anh, nhất thể
Cứ tưởng nhớ được mãi, thức dậy hóa mong manh quên hết cả rồi
Những giấc mơ…anh đã sống trải như người Nông dân và ngự trên ngai Vua Chúa
Lúc băng trên lưng ngựa, lúc lơ lủng giữa các vì sao
Anh đến với em như thế, hơn cả hiệp sĩ, chẳng ngại với đến Trời cao
Tỉnh dậy anh đi tìm chính anh dò dẫm, hẫng hụt bước, lạc đường đời
Anh đã mơ, đi trong tia sáng qua thăm thẳm đêm tối
Chợt rơi mình, nhiều đêm ngả trên cỏ, đưa cánh tay làm gối
Cố hiểu những điều đang ở nơi đây, vô tình để mặt đất níu kéo mãi thôi
Khi ngày đã rạng, thấy tất cả, nhưng mình hòa tan vào đâu mà chẳng biết
Cầm tay em ‘Tình yêu’ , chân đứng lên đi mỏi kiếm ngôi nhà cùng nhau mơ tiếp
Vấp ngã vào nhau, chẳng cảm thấy đau như có thật, vẫn như mơ cho dù chảy máu nhiều
Đi bên nhau hai Trái Tim đau đáu giữ suối mơ, cố cùng nhau chịu bao điều xấu
Em thành Thiên thể, anh chạm tới để biến thành Trăng, tặng cho người những giấc mơ phiêu diêu
…..
Bao người thức sợ sự thật, quên đi mà hối hả đuổi bóng họ càng nhanh, lo sống luôn bị thiếu
Anh cày cấy cần lao cho điều thực, bị hao mòn chẳng hiện về nổi sự kì diệu như giấc mơ xưa
Khi bé, tỉnh dậy kể chuyện mơ, chẳng ai nói tin hay không nhưng đều cười sáng rỡ
Tuổi trắng thời gian, tưởng tượng thay cho mơ , anh kể em còn chăng thích được một điều ?
Em cười như thoảng, nghe cho xong chuyện anh mơ lên Olimpơ đấu tranh cùng Thần Zớt
Như nữ tướng mạch lạc nhắc anh mua mớ rau củ cải những nơi em biết anh sẽ đi qua
Anh cúi xuống mẹt hàng nơi xó chợ, nghe người bán nói rất hay, khi ngẩng lên mang về hàng giả
Em buồn lòng, quay đi nói nhỏ : anh vô tâm như thế thì đâu có còn gọi được là yêu ???
…………
….Anh tránh nhìn em, muốn xa rời muôn thứ đang bọc hồn mơ… sợ cả nơi ánh sáng rất nhiều
Chỉ cần một tia thôi chiếu thẳng vào anh, in ý nghĩ anh truyền đi vô tận , mang mơ vĩnh viễn về xa…
………….