Ngọn lửa thời hồng hoang
Từ thuở Hồng hoang, như Anh từng biết đó
Con người ta sống tăm tối cơ hàn
Từ đỉnh Cô – Ca – Dơ
Promete đã cướp Lửa Trời
Mang xuống Trần gian
Mặc cho Ác Điểu
Theo lệnh Trời
Moi gan xé thịt
Nhưng cũng từ đó
Đã qua rồi
Những tối đen mù mịt
Ngọn lửa hồng soi dọi ánh Văn minh
Muôn triệu đời sau
Con người dẫu vô tình
Ngọn lửa đỏ chẳng bao giờ nguội tắt
Anh – Nhà giáo
Với tấm lòng son sắt
Mang trong lòng Ngọn lửa với Niềm tin
Như Đan Cô giữa rừng thẳm đêm đen
Tim vọt máu
Hóa thân thành Ngọn đuốc
Anh – Nhà giáo
Noi theo người lớp trước
Sống đơn sơ trong cuộc sống khiêm nhường
Đứng trước cuộc đời
Như đứng trước tấm gương
Soi lại bóng trước mỗi giờ lên lớp
Ôi, Nhà giáo Việt Nam
Như Nguyễn Trãi
Chu Văn An…
Thưở trước…
Và các Anh – Nhà giáo bây giờ…
Góp xây đời, đẹp mãi những vần Thơ…