Người Giàu & Kẻ Nghèo
Trong bài thơ này tôi muốn mô tả sự khác biệt giữa những Người Giàu Chân Chính ( bằng thái độ, phẩm chất, ý chí, lối sống, đẳng cấp vượt trội, vì đời của họ ) với những Kẻ Nghèo Bản Chất ( với nhiều tính xấu , tật dở, thói kém, lối tồi….bị mắc phải….dù có thể vốn cũng là có tiền tài hay chức vụ cao… ). Mục đích là cùng chúng ta nhận dạng ‘tập giá trị’ cần có và cần bỏ để ‘Dân Giàu Nước Mạnh
Người giàu ngày ăn ba bữa
Người nghèo nấu nữa ăn thêm
Người giàu thường ngủ ban đêm
Người nghèo thì thích ngủ thêm ban ngày
Người giàu sắm cuốc sắm cày
Người nghèo muốn sắm đôi giày đi chơi
Người giàu làm tốt nghỉ ngơi
Người nghèo vừa tán vừa chơi khi làm
Người nghèo tỉ phú thời gian
Người giàu luôn có cơ man việc làm
Người nghèo gặp khó từ nan
Người giàu quyết vượt cả ngàn khó khăn
Người nghèo hủ hóa tục trần
Người giàu tạo dựng nhân gian thiên đường
Người nghèo sống dựa lòng thương
Người giàu chí khí không vương lụy tình
Người nghèo hóng hớt u minh
Người giàu trải nghiệm cho mình Huệ năng
Người nghèo đợi suất chia làng
Người giàu nhận biết đãi đằng kẻ khôn
Người nghèo lợi nhỏ tranh hơn
Người giàu đem của trả ơn cuộc đời
Người nghèo mê tín lôi thôi
Nguòi giàu xác thực đẩy trôi mơ hồ
Người nghèo luôn bị bất ngờ
Người giàu vượt rủi cơ đồ chắc tay
Người nghèo được tí ăn ngay
Người giàu chuẩn bị ngày mai vững vàng
Người nghèo rất khó đàng hoàng
Người giàu được khắp giang san nể vì
Người nghèo sướt mướt lâm li
Ăn mày dĩ vãng nên đi giật lùi
Người giàu reo những niềm vui
Thắp màn đêm tối đẹp trời tương lai
Người nghèo sau trước đơn sai
Người giàu cam kết ‘một hai chẳng sờn’
Người nghèo ‘giá áo túi cơm’
Người giàu tận hiến để hơn mọi điều
Người nghèo sống cũng rất liều
Bầy đàn mà chẳng thực yêu cộng đồng
Người giàu tận tụy ước mong
Nước cường dân thịnh…..mình không giữ gì !!!
Cáo bình Cổ cánh
Hỡi ơi !
Súng giặc đất rền,
Lòng dân trời tỏ.
Mười năm công xe ôm, xưa ắt còn danh nổi phao câu,
Một trận chứng ung, tiền tuy mất tiếng vang như mõ.
Nhớ khi xưa
Côi cút làm ăn,
Toan lo nghèo khổ,
Chưa quen chứng khóan đâu tới sàn nhung
Chỉ biết xe ôm,bán rau trong chợ nhỏ
Việc cân, việc đong, việc đo, việc đếm, tay vốn làm quen;
Lệnh mua, Lệnh bán, Lệnh hủy, Lệnh gì , mắt chưa từng ngó.
Đêm nằm mê thấy xe hơi nhà lầu mà muốn tới ăn gan
Ngày coi thấy gái đẹp mà muốn ra cắn cổ
Nào đợi ai đòi ai bắt, phen này xin ra sức kinh doanh.
Chẳng thèm cổ tốt cổ xấu, chuyến này dốc hết tay bộ hổ.
Khá thương thay:
Vốn chẳng phải đầu cơ, đầu tư, theo giòng ở phái kinh doanh;
Chẳng qua là xe ôm,bán bún , mến chứng thì đầu tư tài chính
Mười tám công ty chứng khóan đang đợi tập rèn;
Trăm bốn chục công ty niêm yết không chờ bài bố.
Ngoài cật có một manh áo vải, nào đợi mang bao tải, bao tiền,
Trong tay cầm một sổ đỏ, cần gì phải tiền Bảng,Tiền đô
Chân đi dép tổ ong, cũng mua được cổ này cổ nọ;
Đầu đội nón cối, cũng bán được mã này mã kia.
Chi nhọc xếp hàng, đạp rào lướt tới, coi bảo vệ cũng như không.
Mặc kệ thằng Tây bán cổ nhỏ, cổ to, xô cửa xông vào đặt lệnh, liều mình như chẳng có.
Ngày lên sàn ngó thấy Trần-Sàn -Xanh Đỏ
Tối về nhà coi Báo-Đài-Mạng-Tivi
Nhưng Hỡi ôi:
Một trận Chứng tan,
Hai sàn sụp đổ.
Những ngày đen tối, đâu biết xác phàm vội bỏ.
Một phút thương trường, nào hay da ngựa bọc thây;
Giờ đây tay trắng.
Tương lai mịt mù
Nghĩ rằng
Vì ai khiến nhà đầu tư khó nhọc, ăn tuyết nằm sương?
Vì ai xui nhà cửa tan hoang, xiêu mưa ngà gió?
Sống làm chi ôm cổ phiếu , quẳng thì thương, vương thì tội nghĩ lại thêm buồn;
Sống làm chi ở sàn chứng khóan,uống nước lã, gặm bánh mì, nghe càng thêm hổ.
Ôi thôi thôi
Đau đớn mấy, mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều,
Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, con bóng xế vật vờ trước ngõ.
Ôi!
Thác mà trả được nợ, danh thơm đồn sáu tỉnh cũng đều khen;
Thác mà còn nợ , tiếng ung trải muôn đời ai cũng chửi
Sống chứng khóan, thác cũng chứng khóan, linh hồn theo giúp nhà đầu tư muôn kiếp nguyện được trả nợ kia
Sống cổ phiếu, thác cũng cổ phiếu, lời dụ dạy đã rành rành một chữ ấm đủ đền công đó.
Nước mắt đầu tư lau chẳng ráo,thương vì hai chữ Chứng ung.
Cây nhang nghĩa khí thắp nên thơm, cám bởi một câu vương thổ.
Hỡi ơi!
Có linh xin hưởng.