Người ta đang ngâm mọi thứ để bồi dưỡng
Hình như dân gian có câu nói “ăn gì bổ nấy”. Nhưng đã bao nhiêu đời nhiều người chẳng cần biết đến khoa học, có thể do thiếu thốn, suy dinh dưỡng quá lâu mà rất tin vào quan niệm thế chăng mà hành động rất thực tế.
Vài người vì tin thế nên sáng nào cũng làm bát óc lợn chần tái… nhiều năm rồi cứ thấy đau đầu, mụ mị đần độn ra mãi. Đến bệnh viện mới tá hỏa là nhiễm phải sán lợn có trong món khoái khẩu kia. Nhưng những người yếu sinh lí vẫn ăn rất nhiều ngẩu pín. Những người còn lại vẫn ăn mọi thứ vì không bổ ngang cũng bổ dọc, vì ngẫm ra là không có cái gì mà không có chút thức bổ trong đó, cho dù cũng chả giải thích được mối quan hệ tương ứng, chẳng hạn như ăn trứng thì bổ trứng à? Người làm gì có trứng? Và những con lợn con gà vẫn phải chết, những sinh vật quý hiếm ngày càng bị tiêu diệt.
Rồi người ta lại kháo nhau với niềm tin sâu sắc rằng từ sừng tê giác, mật gấu, cất hổ cho đến tiết rùa, sâu chít, ong đất, rễ cây bám trên vách đá nếu ngâm rượu uống sẽ cho người ta những khả năng giống như những thứ mà người ta đã bỏ vào rượu. Đến đây thì quan niệm đã phát triển lên một bậc mới: ăn uống sẽ cho họ thêm những khả năng mà họ không có chứ không còn là sự cố đưa vào người những giá trị bổ béo của thức ăn nữa. Tuy cũng có vài người bị đột quỵ vì trong quá như thế nhưng không hề làm giảm lòng tin của những người khác. Cũng bởi thế mà bây giờ là cái chết của những cánh rừng, biển cả, dòng sông, đồi núi bị xới tung lên, cạn kiệt.
Và rất lạ, như có một nỗi lo gì đó, từ đâu không biết, trong những bữa ăn, bữa uống như thế, nhiều người không mấy khi nghĩ hay bàn đến chuyện công việc tí nữa mình phải làm vì họ không tin vào kết quả những việc đang làm, mà hay quay ra bình phẩm với nhau về cuộc sống xã hội, rồi cảm thán với nhau rằng đã rất lâu rồi chẳng còn thấy những nhân vật anh hùng, những tấm gương thời đại những tinh thần quốc sĩ nữa… những điều đã khiến cho họ như hôm nay…
Phải làm sao đây để người người phải hiểu: Học gì? Thời đại ra sao và ai cũng phải được thấm đẫm, được bồi bổ bởi cái khí chất của người xưa… thì mới mong tinh thần khá lên được. Họ bàn với nhau xới lên những di cảo, những cổ vật, những dấu tích… in những cuốn sách, xây thêm những lăng đài tưởng niệm về các cổ nhân… Những công trình ấy ra đời, hàng ngày những dòng người viếng qua, Xuân Hạ Thu Đông… để bồi bổ cho mình một điều gì đấy, để có thể tin vào một điều gì đấy, không thế thì người ta sẽ chết mất.