Sự tích ngày Valentine

Sự tích ngày Valentine

SUY TÔN TINH YÊU LÀ TỰ NGỢI CA TRÂN QUÍ GIÁ TRỊ TINH THẦN CỦA MÌNH

Khát, đói…. lả người…..giữa tháng Hai, sa mạc nam Xích đạo…thật khó tưởng tượng nổi lại có thể khắc nghiệt đến như vậy….
Vanlentine cùng đám người nhỏ nhoi của mình rũ héo đi thành một hành dọc… Họ đi đâu ? Không cần biết nữa…chỉ mong trước mặt là một Ốc Đảo, sẽ phun lên dòng nước mát lành không bao giờ khô cạn… Cái ý nghĩ đó của tất cả đám người cùng kiệt ấy bây giờ là sự ám ảnh thậm chí là sự âm thầm oán thán về con đường khổ ải mà Valentine đã đưa họ sa vào….Càng ngày những sứ mệnh cứu rỗi reo tìm Tình Yêu Nhân Quần trở thành gần như là sự tuyệt vọng trong khổ nạn, lúc này trở nên xa xỉ hơn bao giờ hết. Nhưng điều may mắn là không ai còn sức để thể hiện điều đó bằng chút hành vi phẫn nộ hoặc thoán nghịch. Làm gì được khi ngay cả điều ác cũng chỉ có thể thoi thóp mà dần khô quắt : Nước ! đó là điều duy nhất để mỗi người thấy cần phải lê bước, để vượt qua nóng bỏng, vượt trên cả Niềm tin là giải khát….Bốn bề nắng lửa chói chang, không có ý niệm phương hướng…chỉ là phía trước và đi …ngã xuống là chết….

Họ đi yên lặng và khổ ải như thế. Trong đó có một Cô gái trẻ duy nhất. Nàng 18 tuổi. Bản tính Nữ dịu dàng nhẫn nhịn dường như giúp nàng còn giữ được nhiều sức lực hơn những người khác. Valentine dẫn đầu đoàn, như một sự gương mẫu kiên trì. Nàng đi cuối đoàn người như một sự nhắc nhở cho những kẻ đàn ông kia sự tự trọng mà giữ mình không tụt lại. Thỉnh thoảng một cơn gió nóng như rang bốc lên táp vào như muốn làm xói lở, đánh gục sự sống còn cố tranh đấu trên bước chân xiêu vẹo của đám người. Đến hôm nay kém mấy ngày là gần 1 năm kể từ khi Nàng gặp gỡ, đi theo sứ mệnh của Valentine mà lên đường. Gia đình Nàng chẳng còn ai, nhà cửa tiêu tán vì chiến tranh tương tàn…Nhưng chỉ con Tim Nàng biết rằng Nàng đi theo con đường cùng Valentine không phải vì mình đã tứ cố vô thân, vì mưu cầu một cuộc sống sung sướng ở một vương quốc thiên đường nào đó…Chính con người của Valentine là điều mà Nàng thấy thôi thúc muốn đi cùng…Nàng ý thức Valentine như người đàn ông cao cả mà Nàng đã yêu dấu vô cùng. ‘Hết mình’ không phải là ý niệm hay ngôn ngữ trái tim thời đó, nhưng Nàng muốn còn điều gì quí giá, ý nghĩa nhất của bản thân sẽ dâng tặng cho Chàng trên con đường của mình.

Một năm trước, ở xứ sở đó, khi Vua Quan sa đọa, giặc cướp nổi lên khắp nơi… không thể tả hết được sự cơ cực lầm than và đau khổ của kiếp người. Valentine trong bộ quần áo vải bố tả tơi, lấm bụi xuất hiện giữa ngôi làng chỉ còn tro bụi và những đám khói khét lẹt âm ỉ từ đồ đạc và thịt người, thịt gia cầm bị thiêu cháy…Một đám cướp hung hãn và cóc cáy thô bạo lôi ra một Thiếu nữ chốn nấp trong bụi cỏ gai bên bờ ruộng khô…Chúng hô hố cười và hò hét kích động nhau định làm nhục Nàng. Còn Cô gái dường đã bị thương và như tả tơi nhàu nhĩ một sự yếu đuối, pha lẫn căm thù và khiếp sợ. Valentine bước đến chỗ chúng, kiễu hãnh nhưng khiêm nhường, hai tay nâng cao tầm mắt cây gậy chống đường nâu bóng và lễ độ cúi đầu, mái tóc dài hung vàng rủ xuống vầng trán thanh cao, Chàng nói : Nếu các vị cần tiền thì tôi còn một chút Vàng, nếu các vị muốn đánh người thì tôi còn tấm thân, nếu các vị cần vui thú thì cuộc sống sẽ còn nhiều dịp ban tặng, và nếu thấy tôi cần phải chết vì làm mất hứng thì xin cứ tùy ý giết tôi đi. Trừ khi hôm nay, bây giờ không phải làm nhục cô gái này , thì với tất cả những gì đã làm các vị vẫn thấy mình còn là con người có Trái tim nhân ái vốn được Cha Mẹ sinh ra xin đừng giết chết nó. Cô ấy không đủ cho tất cả điều mà các vị muốn, sự quá đà chỉ làm các vị không còn có thể coi nhau là anh em được nữa mà thôi. Giọng nói và hình dáng của Chàng toát lên một vẻ đẹp và sức mạnh thánh thiện, như làm hé bừng lên chút ánh sáng lương tri trong cùng cực của tội ác, làm ấm lên sâu thẳm tâm hồn của kẻ tội đồ…Chúng sững lại dừng tay, những khuôn mặt kinh khủng như mềm lại, lặng lẽ thả cô gái ra. Trước khi lên ngựa bỏ đi , tên trùm cướp ngoảnh mặt để lại một câu nói : Ngươi không sợ chết lẩn chốn mà mưu sống cho một người, thì chúng ta cũng không nỡ cướp đi thêm một mạng sống. Ngươi không hạ mình mà xin cho cô ta, thì chúng ta cũng có thể đứng thẳng mà không bắt cô ta phải đọa đày. Nhưng để xem sự Nhân ái của ngươi và lòng tốt hiếm hoi của bọn ta có làm cho các người còn sống được bao lâu nữa ở đời này hay không.

Đưa Nàng ra khỏi ngôi làng chết chóc đó, nhập vào một đoàn người nhếch nhác đói khát chờ đợi từ trong bìa rừng , Valentine dẫn đầu họ lên đường, nhằm thẳng hướng Đông Bắc mà tiến. Từng kẻ trong đoàn người đó đã được Valentine gặp trong những hoàn cảnh khốc liệt khác nhau, Chàng cứu được họ duy nhất bằng Lòng Nhân ái trong bước đường hành trình đi về phía Tình yêu Nhân Quần… Họ được cứu vớt, được nghe về Nhân Ái như lần đầu bởi Chàng, được chứng kiến cứu khổ cứn nạn trong hành trình cùng Chàng – người có nghị lực và Niềm tin không gì lay chuyển được, và họ được cảm hóa về điều đó…Nàng là cô gái trẻ duy nhất trong đoàn, nhưng lại có Trái tim nhạy cảm nhất của Nữ tính, có tinh thần như bẩm sinh để thấu cảm được hơn những kẻ khác về tinh thần của Vanlentine….Đặc biệt Nàng cảm thấy rõ tính đàn ông mạnh mẽ, tình cảm đặc biệt mỗi khi Chàng giúp đỡ, chia sẻ, động viên, nhường nhịn cho Nàng, khiến Trái tim Nàng đâp lên những nhịp cảm xúc lạ kì khiến Nàng thấy đi về đâu cũng được miễn là cứ được bên Chàng…. Có lần một đêm dừng nghỉ giữa rừng thưa, dưới ánh trăng lạnh mở ảo, mọi người đã ngủ mê mệt, Valentine vẫn thức đưa củi vào duy trì cho đống lửa cháy bập bùng sưởi ấm cho mọi người. Nàng hé mở mắt, nhìn thấy thế, nhẹ nhàng bước đến ngồi bên Chàng…Họ cầm tay nhau, lặng lẽ hôn lên môi và đắm đuối vào nhau…Rồi Chàng nói : Sứ mệnh của Ta đưa mọi người tìm đến Tình yêu Nhân quần, nhưng mình gặp nhau Nàng là Tình yêu của Ta, ý nghĩa cuộc đời Ta là mỗi ngày đem đến và thổi vào Trái tim Nàng sự sống của nó. Đúng như vậy, trên con đường thiếu thốn, bệnh tật và gian khổ Vanlentine đưa mọi người đi , không đến nơi nào rõ ràng…Những con người không còn chút gì hi vọng và ý nghĩ về nhà cửa, tiền bạc, danh vọng…nhưng đi bên Chàng, không mong gì nơi đến mà là hành trình để reo rắc và gặp gỡ Tình yêu Nhân Quần….Cùng song hành như thế Tình yêu Valentine với Nàng nảy nở và thâm sâu để vượt qua tất cả…Mỗi ngày qua đi, Valentine luôn dẫn đầu đoàn người, và Tình yêu được đánh dấu bởi sự hi sinh nhận về mình những cơ cực hơn, nhường nhịn hơn chút thức ăn ít ỏi, những điều hay ho như men sống, những bông hoa Chàng hái bên đường đi…giành cho Nàng, để tặng Nàng….

Đoàn người đã mệt lắm rồi ! Ngôn ngữ không thể tả nổi sự khô kiệt trong tế bào của mỗi người họ… Đã có vài người gục xuống trên cát nóng cháy. Không ai còn sức để dìu đỡ được người khác khi chính mình có thể gục ngã bất kì lúc nào. Bỗng có một tiếng khàn đục cất lên, nhưng đủ nghe thấy : Ôi kia rồi ! Có phải không ? Mọi người cố nghển cổ khô khát háo hức nhìn về phía trước …Ôi Ốc Đảo ! Họ mừng rỡ vô cùng, như có phép thần nâng đỡ bước chân của họ. Quãng đường như ngắn lại, ít chốc tất cả đã vào bên trong cái được gọi là Ốc Đảo, thực sự chỉ là một thành đất nện bên trong có 1 cây khá to rủ xuống, và may mắn là có một giếng cạn nho nhỏ. Tất cả đều quá đỗi vui mừng. Valentine với trách nhiệm và bản lĩnh của người dẫn đầu, cố gắng nhanh nhẹn bước tới quì xuống bên miệng giếng trước khi đám người kia có thể xô ào vào nhau tranh giành. Nhìn thấy bên trong có nước nhưng linh cảm mách bảo Chàng là còn rất rất ít. Cúi sâu người vào bên trong dùng tay thử thì than ôi….lượng nước có lẽ chỉ đủ cho đám người khỏi chết khô tạm thời mà thôi. Chàng đứng dậy gượng sức bình sinh nói cho mọi người biết rõ điều đó : Các bạn, chúng ta ơn Trời đã tìm thấy sự sống, nhưng giếng nước mà chúng ta tìm thấy chỉ đủ cho mỗi người vài ngụm nhỏ trước khi đợi nó có thể tiếp tục cho chúng ta tin chắc rằng mình sẽ sống. Tôi sẽ phân phát cho các Bạn và tôi sẽ là người cuối cùng được phép thưởng thức nó khi tất cả các Bạn đã có phần của mình. Nhờ Chàng sự trật tự được duy trì đề mỗi người có vài ngụm nước nhỏ nhoi. Đến lượt Cô gái, Nàng là người cuối cùng trong đoàn người đến nhận phần nước của mình. Nhưng đó cũng là những giọt nước cuối cùng vét được từ đáy giếng. Nàng đưa mắt nhìn và cảm nhận được hết tình cảnh. Nàng nhìn Valenitne, cố tươi cười bằng đôi môi đã khô nứt nẻ, cố nói bằng giọng chỉ có thể nghe được khi gió hoàn toàn lặng như sa mạc lúc ấy : Valentine ! Em hạnh phúc vì gặp Chàng, được Chàng yêu. Một năm đã trôi qua bên chàng, không ngày nào là Chàng không vì em… hôm nay hãy để cho em một lần vì Tình yêu, cảm tạ Chàng, vì sứ mệnh của Chàng. Hãy tin là em còn chịu được, còn sống được cho đến khi giếng nước nhỏ này lại cho ra thêm những giọt nước mới….Chàng cảm động quì xuống đưa âu nước ít ỏi cho Nàng. Nàng nhận lấy, ngửa cổ dốc hết số nước còn lại trong bình vào miệng mình, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đầu chàng ra sau hôn lên môi Chàng, nhưng mạnh mẽ và dứt khoát mớm chút nước còn lại đó cho Chàng….

Nàng gục xuống, không hồi phục được sức nữa, nhưng Linh hồn Nàng đã bay lên. Đoàn Người đã được uống chút ít, ngồi dưới bóng cây che bớt nắng, và chiều xuống dịu nhẹ hơn rất nhiều…Họ đã qua được cơn nguy hiểm của cái chết. Những giọt nước mới từ mạnh nhỏ đáy giếng lại từ từ chảy ra….Họ đã được cứu sống và tiếp tục Hành trình…Valentine về sau được suy tôn là Thánh bởi Tình yêu và sứ mệnh cao cả của Chàng. Nhưng ngày hôm đó ở sa mạc, ngày 14 Tháng 2 – ngày sau này được ghi nhận là Ngày Tình yêu, Một Cô gái đã cảm ơn người Yêu của mình mà dâng tặng cho Chàng những giọt nước, giọt sống cuối cùng của mình….Điều đó cũng khiến cho chúng ta hôm nay hiểu thêm rằng Người đàn ông đã 364 ngày vì sứ mệnh chung, vì người Phụ nữ yêu quí của mình, nhưng họ được an ủi là ngày thứ 365, còn lại trong một năm, rơi vào ngày 14 Tháng 2 là ngày họ được người yêu cảm tạ Tình yêu của họ và vì họ !!!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.