Sự tỉnh ngộ của Tâm Trí

Sự tỉnh ngộ của Tâm Trí

Một ông Vua vốn là bạo chúa, kiêu ngạo và tàn ác vô cùng, lại ở vị trí tột đỉnh nên coi Thiên Hạ không ra gì. Ông ta không chịu nổi cảnh một sinh vật gì tồn tại hay chạy trước mặt mà không biết ông ấy là Vua , không biết mình thuộc quyền định đoạt của ông ấy ! Tất thảy phải có giá trị thần phục ông ấy thì mới may ra được chấp nhận cho sống…Nên một vùng rộng lớn quanh Kinh Thành mà không có một bóng cây, không một Chim Bướm….chỉ là những công trình bằng những thư bị biến thành vô tri, bị chế tác thành cách bi lụy, khúm núm và sợ hãi, dị mọ…Xung quanh ông ấy là những con người với những bộ mặt cúi gằm xám xịt, nơm nớp, tự biến mình ít sức sống cá tính đi nhất, sai khiến được nhất nhất hơn nô lệ mới khiến Vua bằng lòng mà không tức giận giết chết. Duy chỉ có chó ngựa làm Vua phởn chí vì chúng được cải hóa thành phục tùng vô điều kiện

Một lần Vua tổ chức cuộc đi săn rất quy mô, đem theo nhiều người…vó ngựa đến đâu, chó sủa đến đó, chúng sinh hồn xiêu phách lạc, muôn loài bị chém chặt tùy ý ! Cứ thế đoàn đi săn củ nhà Vua tiến sâu vào rừng, đến bên một con suối trong vắt hiền hòa chảy. Giữa dòng là một Cao Tăng đang ngồi bằng an thiền tọa trên phiến đá phẳng
Nghe tiếng ầm ĩ náo động cả một vùng của đoàn tháp tùng nhà Vua đi săn mà Cao Tăng dường như không cảm thấy gì bên cạnh. Vua tức giận chỉ roi ra lệnh cho thị vệ : hãy làm cho hắn tỉnh tâm trí để hắn biết hăn đang ở đâu và ta là ai !

Thị vệ nhảy vù sang tảng đá, dùng roi ngựa ráng sức quất liên tiếp lên đầu cao tăng, cùng với những tiếng thét như đổ tể. Cao Tăng từ tốn mở mắt, vẫn trong tư thế thiền tọa, chắp tay cung kính hướng đến cả đoàn nhà Vua: Bần Tăng biết rõ mọi người, từ xa, nhưng luôn biết mình là ai. Người làm việc của mình, ta có điều của ta, đang an nhiên sao phải ra tay vũ lực như thế ?
Vua nói : Hóa ra ngươi cũng biết đau mà mở mắt ? Có đầu để mà hỏi, có lưỡi để mà nói ?! Thế mà dám vô lễ với ta ?! Vậy những thứ ngươi đang mang trên mạng sống của mình có đáng vứt bỏ, đáng chết không ? Bọn muôn thú kia không làm ta hả hê cho bằng việc ngươi phải như chúng trong cuộc đi săn thì mới khiến ta thỏa lòng !
Cao Tăng : Thân thể ta tuy người có thể xâm phạm, nhưng sự sống chết của ta là do ta. Hành động của ta do Tâm Trí ta, làm chủ thân xác và dẫn dắt ý hướng ta có thể có nó hay buông bỏ nó. Điều đó thì muông thú sao có được ! ý của người là giết chóc đọa đày, ý của ta là bằng hữu vô ác, an tọa mà quảng đại !

Vua trợn mắt nhảy đến trước mặt Cao Tăng, vung gươm trong nháy mắt chém rụng hai tai của ông ấy. Máu nhỏ ròng ròng xuống hai bờ vai, nhưng nét mặt Cao Tăng không hề tỏ ra chút đau đớn, phải nhíu mày hay căm giận. 
Vua cười hô hố hỏi : Ngươi đã thấy gì chưa ? Đau đớn và sợ hãi khiến nhà ngươi có thể thay đổi ý mình chứ ? Nếu không muốn tai họa tiếp cho thân xác thì chỉ cần nhà ngươi đổi ý mà đứng dậy thần phục ta như muôn kẻ khác ta từng muốn thấy bằng bất cứ giá nào !
Cao Tăng : ý của ta là kết quả thay đổi bởi bao nhiêu hành trình tôi luyện thử thách của nóng lạnh, gian nan và khổ ải. Để đi qua được cám dỗ lụy nhục và cảm hóa được ý hướng của người khi bị u mê giam hãm và ác độc xúi giục

Vua cảm thấy bị thách thức cao độ, hét lên như Hổ dữ và vung kiếm chém lìa hai bàn tay của Cao Tăng. Xem nhà ngươi sẽ phải thay đổi như thế nào, hoặc nghe theo ta, hoặc căm thù ta ?! Hãy cho ta biết ? Ta không tin nhà ngươi không thế trong hai điều đó, cũng chắc như ta tin rằng ta là đấng tuyệt đối vậy !
Máu tuôn xối xả, nhưng cao Tăng hít thở thật sâu, điềm tĩnh : thân xác ta chỉ như ngôi nhà đơn mạc, sao ta phải tiếc phải xót ?! Tâm Trí ta sao lại không thể đi ra khỏi nó khi bị phá hủy mà cố chấp làm chi, ở lì trong đó mà kêu than, oán thán ?! Người nghĩ mình là đấng tuyệt đối mà không thể thay đổi để bao bọc hay thấu hiểu được gì khác ư ? Nếu ta có lòng căm thù người thì từ vết thương này sẽ sinh ra lở loét, bởi thế ta mới thực đau, ta chịu ! Còn nếu Tâm Trí ta còn có thể thay đổi ý hướng, thì đó chỉ là tha thứ, bởi vậy vết thương sẽ liền lại khô ráo ! Cao Tăng dứt lời chỉ trong chốc lát vết thương liền da, khô ráo, mịn màng…

Quá đỗi kinh ngạc, lúc sau Vua và đoàn tùy tùng không ai bảo ai quỳ xuống phủ phục, cung kính vái lạy Cao Tăng, Vua rằng : Ta đang thấy Tâm Trí ta thay đổi…. ý nghĩ của tất cả chúng ta đang thay đổi ! Ít nhất, vào lúc này xin người hãy báo thù, vì từ nay đôi tai và hai tay người không còn nữa, vì đó là những thứ ta đã gây ra mà không thể trả lại !
Cao Tăng ôn tồn : Xin hãy đứng dậy mà trở về làm bổn phận phụng sự chứ đừng khua gươm tàn độc, đày đọa chúng sinh. Thân xác ta như cái nhà nếu có thiếu đi vài thứ thì ta đâu vì thế mà không còn sống nổi ? Trên đời không phải là lấy đi cái gì thì có thể trả lại thứ đó. Nhưng có Tâm Lành, Trí Huệ mới biết tôn trọng vạn vật, mọi điều, mọi sự, mọi sinh linh đều được sinh ra có chỗ thích đáng của nó, khiến tất cả trật tự, tuân thủ Đạo Trời, phụng sự Đức Thiện thì đều hữu ích và An Hòa, trong đó mọi chúng sinh đều được bảo tồn mà Hạnh Phúc !
Vua : Ta xin hỏi người một câu bởi sự phản tỉnh, nhưng là điều lớn lao đang diễn ra trong ta. Người vừa nói Đạo Trời, phải chăng đó là Nhân Quả ta vốn nghe ?! Ta tỉnh ngộ rằng bấy lâu sống đã quá ác nếu không bị trừng phạt thì đâu còn có Đạo đó nữa ? Sau này có kẻ ác mới, chúng lấy đâu ra cơ hội gặp người mà hướng Thiện ? Mà phải gặp Nhân Quả oán nghiệt cho lỗi lầm mới công bằng và mong tỉnh ngộ hẳn chứ ?
Cao Tăng : Nhân Quả đúng là Đạo Trời, nhưng còn Đức vẫn có thể sinh ra Nhân là phản tỉnh hướng Thiện như người bây giờ đây thì sao cứ phải nhận Quả đắng ? Nhân Quả xấu thực sự phải nhận khi không thể hướng Thiện mà thôi ! Đạo Trời ở Đời, ta và người phải lan tỏa nó vào chúng sinh mà thôi, để thay đổi điều ác. Đạo tại Đời, ý tại Tâm, Thiện tại hành, Kinh tại ngôn, Huệ tại Trí, Phật tại ta là thế !

Vua và đoàn tùy tùng về Kinh đô ! Từ đó một Quốc gia an hòa đã ra đời, mà lịch sử đau thương u ám của nó đã ghi lại bài học về lần hợp ngộ của Đức Vua với Cao Tăng : Hạnh phúc là sự phản tỉnh với Quá khứ, hướng Thiện đến Tương lai !

Vĩ thanh :

Truyện này tôi viết đến đây chắc cũng không thể trả lời thoả lòng được bạn đọc. Vì ông Vua vốn tàn ác ích kỷ đến thế, đã từng gây nên bao đau khổ và nghịch cảnh cho đời. Rồi lại về làm Vua trên ngai vàng tột đỉnh ư ? Rồi vị Cao Tăng kia hay ho thế mà từ nay bị mất hai cái tai và đôi tay quý báu ư ? Sau đó ông ta sẽ sống vất vả khổ cực hơn như thế nào !

Vậy nên, tuỳ bạn nào còn hồ nghi, chưa thoải mái… có thể tưởng tượng với kết truyện như sau ( cho thoả cách hiểu về Nhân Quả theo ý của mình ) :

– Vị Cao Tăng kia sau đó đến được nơi tuyệt vời, lại gặp được ai đó hết ý mà yêu thương tận cùng, hỗ trợ đầy đủ, nuôi nấng sung sướng bù đắp cho tình trạng bị thiếu đôi tay….cứ thế an nhàn khoẻ mạnh đến già, rồi mãi sau mới chết trong một giấc ngủ cực lạc…Lại được an táng vô cùng trọng thị trong niềm thương tiếc muôn vàn của đông đảo dân chúng ….

– Ông Vua đó, chia tay cao Tăng, trên đường về Kinh Thành, bị một tai nạn thảm khốc bất kỳ mà các bạn có thể tưởng tượng ra khiến ông ta tàn phế nghiêm trọng vĩnh viễn. Rồi ông ta vẫn tiếp tục ngồi trên ngai vàng trong đau đớn bệnh hoạn , hoặc vì thế mà không thể cai trị được nữa nên mất ngôi báu …Mọi người dân hỉ hả : thế mới gọi là xứng với tội ông ta gây ra…

Nhưng tôi đoan chắc rằng chính bạn nào hồ nghi về Nhân Quả, hay muốn Nhân Quả diễn ra theo cách như thế nhất, cũng rất ít có thể tin được cái kết như thế?!Tuy sự hồ nghi về Nhân Quả rất phổ biến, nhưng niềm tin sau cũng cực kỳ phổ biến hơn , rằng : chẳng có gì tự nhiên sinh ra, tự nhiên mất đi mà chúng sẽ chuyển từ chủ thể , nếu chưa sang chính nó, thì đặc biệt là vào đời sau của nó ( ở không gian, thời gian khác, theo cái cách Thiện hay Ác mà chính nó đã gây ra ) dưới dạng này, hay dạng khác….Gọi là Quy luật là bởi vậy ! Không ai đứng ngoài Quy luật được !

Và tôi nhắc lại quan điểm được trải nghiệm của mình rằng : bản thân lòng tốt không chắc dẫn đến Hạnh phúc ! Mà phương pháp sống tốt mới là con đường An Lạc ! Hy vọng vào sự Lành, nó không dễ đến chỉ bởi điều Tốt mà phải từ cách sống thông thái! Lòng tin không tự có mà phải bằng cả cuộc đời để chứng minh ! Sự thật không tự đến mà phải đi đến nó !

Bình luận (5)

  1. Chào Thầy Thịnh !

    Theo suy nghĩ của em thì Ông vua trong câu truyện của thầy đã được Thức Tỉnh sau khi gặp vị Cao Tăng kia đó là điêu kỳ diệu nhất còn việc ông ta có phải chịu hậu quả hay không sau những điều ác đã làm thì không quan trọng.

    Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm của thầy và hiểu rằng để có được Hạnh Phúc, An Lành thì cần có Tâm thiện,Trí tuệ với những phương pháp sống tốt .

    Cảm ơn thầy về bài viết .

  2. Thưa thay, em biet xung quanh em co nhung nguoi song rat tot, lam nhieu dieu thien, tao nhieu cong duc nhung doi khi van nhan dc nhung ket qua rat toi te, vi du nhu bi phan boi chang han. Chang khac gi gieo hat tot nhung lai nhan qua đắng.
    Vay thư thay, trong trương hop do thi thuyet Nhan- qua se giai thich the nao a?
    Neu em muon mua quyen hanh trinh nhan sinh quan cua Thay thi mua o dau dc a?

  3. Em chào thầy và các bạn,
    Mỗi khi đọc bài viết của thầy là em khám phá thêm được những điều mới. Em cũng là 1 thanh niên trẻ, có duyên với Phật pháp. Nên khi đọc các bài viết của thầy em có cảm nhận rõ nét những thông điệp thầy muốn chuyền tải.
    Em cũng xin chia sẻ thêm 1 số cảm nhận của mình:
    Nhân quả là 1quy luật phức tạp, với trí tuệ thông thường thì ta khó có thể cảm nhận được “Sự đúng toàn vẹn” của nó. Con người đã thấy nó đúng với thế giới vật chất, nhưng họ lại chỉ có cảm nhận nó 1 cách mờ nhạt ở Lĩnh vực tâm linh, đời sống xã hội, số mệnh của mình. Vì sự mờ nhạt đó mà họ nghi ngờ nó.
    Nếu ai đó chỉ nhìn nhân quả trong đời hiện tại, căn cứ vào các biến cố hiện tại mà suy ra nó là chưa hợp lý thì sẽ dẫn đến sự nghi ngờ đáng tiếc. Nhân quả luôn phải xét theo chuỗi Quá khứ, hiện tại và vị lai, mở rộng hơn là cần xem xét các biến cố ở 3 đời, đời quá khứ, hiện tại và vị lai. Nhưng vì quá khứ đời trước ta ko biết nên chúng ta cần Đức tin. Thực tế quá khứ thế nào thì cũng ko quá quan trọng, quan trọng nhất hiện tại ta như thế nào? sẽ đi đâu tiếp theo.
    Em thấy hoàn toàn có thể chứng minh được sự đúng đắn của nhân quả trong hiện tại, chỉ cần ta thay đổi tâm thức mình là sẽ thấy quả nhận được là khác nhau hoàn toàn. Nếu thực hành theo những gì Phật dạy thì ta sẽ thu được ngay quả ngọt trong hiện tại, chứ ko phải chờ đến kiếp sau. Ngay chính kiếp này nó sẽ cho quả. Cái này mọi người hãy tự suy nghiệm và chứng minh nhé.
    Ban đầu em hiểu nhân quả 1 cách đơn giản, nên thường hay rút ra những nhận xét hòi hợt. Sau khi suy nghiệm sâu hơn 1 chút thì thấy nhân quả thực sự là rất phức tạp. Nếu coi Quả là là Hàm (Y), Nhân là biến (X).
    Thì Y = ax1 +bx2+…jxn. (n biến x – Nhân).
    Y luôn là hàm của N biến “Nhân”. Chẳng có Quả nào là kết quả của 1 Nhân đơn lẻ cả. Tính phức tạp của Nhân quả là ở chỗ đó.
    Nhưng làm sao để biết nhân quả mà hành động, chúng ta chỉ cần phân biệt được tính thiện và ác để ra quyết định. Nếu nó ko làm tổn hại tới lợi ích của người khác thì tạm thời yên tâm ra quyết định.
    Thêm 1 ví dụ nữa:
    Một người bạn chửi 1 người bạn thân của mình, cùng 1 câu chửi nhưng người chửi A, chửi bạn mình vì muốn bạn mình hãy tỉnh ngộ và sống tốt hơn, còn người chửi B thì chửi bạn mình vì có ý miệt thị, khinh bạn mình khi thấy bạn lầm lỗi. Cùng là những câu chửi như nhau, nhưng 1 câu mang thiện ý, 1 câu mang ác ý. Nhân quả ở 2 câu này chắc chắn sẽ khác nhau.
    Vậy nên: Giá trị của bạn nó ko nằm ở hành động của bạn, mà nó nằm ở động cơ của bạn. Hiện nay có rất nhiều Đại gia lấy mác làm từ thiện, nhưng động cơ lại là đáng bóng bản thân, những hành động này ko được xã hội đánh giá cao. Họ sống vì họ mà thôi. Có những người đã từng bị đặt trong tình huống phải lấy súng bắn bạn mình, chỉ vì ko muốn bạn mình bị vết thương hành hạ trong sự tuyệt vọng ko thể cứu chữa.
    Đức Phật đã từng nói “Nhân quả và Niết bàn” là những phạm trù miễn bàn. Nó ko có 1 công thức cố định nào cả. Nhưng nó vẫn luôn hợp lý và đúng đắn.
    Chúc mọi người an lành!
    Chúc thầy luôn khỏe mạnh để viết đc nhiều bài chia sẻ với chúng em,
    Cám ơn thầy rất nhiều, trên bước đường đời, đọc được những bài viết của thầy, và những người bạn khác, Em như thấy mình có thêm bạn đồng hành, để vững tin bước chắc chắn trên con đường đã chọn.

  4. Chao ban Phan Tien Anh,
    minh rat tam dac voi nhung chia se va trai nghiem cua ban tren blog cua thay Thinh.
    Minh muon ban chia se ky hon ve con duong ban den voi Phat Phap dc k? Ban co phai la doanh nhan k? Lam the nao de giai quyet nhung mau thuan trong viec thuc hien muc tieu Kinh te cua doanh nghiep voi cac muc tieu xa hoi khac. Minh rat muon nghe nhung vi du cu the cua ban.
    Ban co the gui vao email: thethu2003ss@yahoo.com cho minh dc k,
    Cam on ban da danh thoi gian de chia se nhung trai nghiem qui gia.

  5. Hi The Thu,
    Mình đã mail cho bạn,
    Vấn đề bạn đề cập những mâu thuẫn trong việc thực hiện mục tiêu kinh doanh và mục tiêu xã hội khác. Tuy nhiên nếu nói là “mục tiêu xã hội khác” thì nó ít mâu thuẫn hơn. Vì có rất nhiều doanh nghiệp hiện nay vừa đảm bảo được hài hòa giữa mục tiêu của công ty và mục tiêu của xã hội. Nếu bạn ko làm cái gì phi pháp, ko phá hủy môi trường thì ko có sự mâu thuẫn gì ở đây. Theo mình sự mẫu thuẫn lớn nó nằm ở mục tiêu của cá nhân và mục tiêu của xã hội.
    Bạn là chủ doanh nghiệp, mục tiêu cá nhân nó thể hiện rất rõ ở mục tiêu doanh nghiệp của bạn. Về cơ bản mục tiêu này nó thể hiện tính vị kỷ cá nhân của chủ doanh nghiệp. Nếu ko phải là 1 doanh nghiệp thuần vì xã hội, thì mục tiêu cá nhân luôn chiếm thế tuyệt đối. Rõ ràng ở đây chỉ có 1 cái bánh lợi ích. Nếu anh đem chia bớt cho xã hội thì lợi ích anh nhận được trong ngắn hạn sẽ bị giảm tương ứng. Gần đây thôi, chúng ta mới nghe nói nhiều hơn đến khái niệm “Trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp”.Trước đây là tùy tâm, ông nào cho xã hội được cái gì tốt cái đấy. Hiện nay những câu khẩu hiệu này sẽ giúp biến Trách nhiệm xã hội đó thành 1 điều kiện dần trở nên bắt buộc. Không chỉ đơn thuần là anh tạo ra công ăn việc làm, nộp thuế đầy đủ nữa, mà anh còn phải đi đầu trong cách hoạt động vì cộng đồng, cùng với chính phủ, đất nước thực hiện các chương trình xã hội hóa. Trờ thành những nhân tố đi đầy làm thay đổi xã hội theo hướng tích cực. Doanh nhân sẽ trở thành 1 tầng lớp người tiến bộ tích cực.
    Thầy Thịnh hiện nay theo như em được biết, thầy vừa là 1 Giảng viên, thầy vừa là 1 Diễn Giả, vừa là 1 doanh nhân (Thầy có đầu tư vào 1 số công ty).
    Em nhận thấy ở thầy có sự kết hợp giữa cái Riêng và cái Chung rất hài hòa.
    Trân trọng!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.