Ta và Mình
THÂN TÂM YÊU THƯƠNG LÀ MỘT
Bài thơ này tôi viết, có thể hiểu là tự tâm tình của người Nam hay Nữ về bạn đời của mình, trong những dòng trôi của cuộc sống, cũng có thể hiểu là tâm sự chỉ của một Ai đó thôi mà trong họ có hai phần : Ta là ý niệm về bản thân / Mình là thực thể bản sinh . Tôi cũng có ngụ ý mỗi người nên tìm lại, xác thực và định vị sao cho Thân Tâm làm Một Yêu Thương…. Tôi cũng mượn lại ý cổ về Trầu Cau….cho sâu thêm cảm xúc tâm hồn Việt …
……..
. Ngỡ Mình đang thiếu Ai xa
. Hóa ra Ta thiếu chính Ta trong Mình…
. Bấy lâu theo đuổi bóng hình
. Tìm đâu Ai đó tưởng Mình kết thân
. Đôi khi Ta thấy như gần
. Trống thêm vì cảm một phần Mình thôi
. Ta, Mình liệu mãi một đôi ?
. Mình xa Ta nhớ đầy trời mênh mông
. Xưa nay Ai có một lòng ?
. Gặp nhau mà vẫn khoảng không xa vời
. Trong Ta sóng mãi bồi hồi
. Nhưng sao không thể kéo trôi Mình về?
. Mỗi ngày Ai cũng mải mê
. Buồn đời Ta bị Mình chê đang già
. Có thời Mình chính là Ta
. Phân thân nên đã phôi pha mọi điều
. Sớm lạnh nhưng chẳng ấm chiều
. Ta đi để lại bao nhiêu muộn phiền
. Thở than Mình gánh triền miên
. Nỗi niềm chỉ biết gọi tên Ta hoài
. Đường đời nào biết hỏi Ai
. Lên Đông đội nắng, ngược Đoài đội mưa
. Mình ơi hết oán Ta chưa?
. Ta về chung võng đong đưa chữ Tình ?
. Thật ra Ta rất thương Mình
. Vẫn say câu hát sân Đình sắt son
. Kết duyên thành phận vẫn còn
. Chuyện hay không nỡ để mòn về sau
. Ai về Ai nhả bã trầu
. Mình têm miếng mới tâm đầu với Ta
. Chẳng cần tìm kiếm Ai xa
. Mình ơi có thấy lại Ta trong Mình ?
. Ta chẳng nuôi nữa bóng hình
. Vì Ta đã chắc có Mình trong Ta !