‘Tranh Thơ’

‘Tranh Thơ’

THƠ RA TRANH ĐÓ LÀ YÊU THIÊN NHIÊN
Xưa đến nay tôi vẫn luôn thích 2 câu thơ đầu dưới đây của Trần Đăng Khoa ( khi ông ấy mới hơn 13 tuổi / với tập thơ in vào bọn trẻ con chúng tôi thuở ấy : GÓC SÂN VÀ KHOẢNG TRỜI ). Hôm nay thư giãn, tách ra khỏi không gian thời gian đô thị dịp Tết, tôi viết tiếp những câu thơ sau với ý : hoạ tranh phong cảnh bằng thơ….không nói về ‘người’ nhưng rõ ràng ‘người’ trong bài thơ là quan sát và vẽ tranh bằng thơ

Tôi và anh cùng chia sẻ quan điểm ‘niềm sống với cộng đồng – đôi khi thoát ly hiện thực – sau cả năm đã làm việc tốt trong hiện thực’

……..

Ngoài vườn có chiếc lá rơi
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng

Bình minh muôn ánh nắng lên
Đi qua rất khẽ bừng trên tán bàng

Phi lao xanh thẫm đôi hàng
Đưa làn gió nhẹ đường làng vào thôn

Nhìn theo bay lượn cánh chuồn
Say thêm tầm mắt, rộng hơn khoảng trời

……..
Va dưới đây là một bài thơ ngắn tả cảnh nữa, khi tôi một mình đi công tác qua miền trung du xưa:
Chiều về nắng cũng buồn rơi
Hoàng hôn đang xuống chơi vơi nỗi lòng…
Chim kêu xao xác thinh không
Mây xa tan phía mênh mông chân trời
Nhấp nhô núi thoải thung đồi
Uốn quanh đường nhỏ dăm người về thôn
Vọng bên sông tiếng chuông dồn
Tà tà lau sậy, bãi cồn thuyền neo

…..

Bạn nào thích thơ xin vẽ tiếp theo ý mình….

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *