VÀI CHUYỆN NHỎ NGÀY TẤT NIÊN
Nguyễn Tất Thịnh
……………….
Chiều ngày 30 Tết đối với tôi có ý nghĩa cảm xúc man mang về giao hòa của thời gian, không gian Năm Cũ sắp qua và Năm Mới đã cận kề đến. Thường thì lúc này những gia đình có điều kiện kinh tế tốt đã tề tựu đông đủ trong gia đình của họ để chuẩn bị cho Lễ Tất Niên. Những ai còn nhiều bận bịu hay không được dư dả lắm sẽ ra chợ chiều để bán mua hòng mong sắm sửa thêm chút cho tạm đủ những nhu cầu thiết yếu của gia đình mình. Người như tôi nhàn rỗi ngày cuối năm thì đi bách bộ thư thả cho đến gần tối, quan sát lắng nghe được vài chuyện của người ta
………………
- Nơi dãy chợ bày Hoa và Cây Cảnh Tết, một phụ nữ khoảng ngoài 40 ‘trên mặc ấm dưới mặc rét’, đôn đáo đi hết hàng này đến quán khác. Một tay khệ nệ nặng những đồ Tết, dừng lại một góc gần cuối chợ, chị ngắm nghía một hồi sang trái ngoái phải, rồi dừng lại ở một hàng nhỏ, vươn tay ra cầm chắc nịch một cành Đào tầm vừa rất đẹp, mặt không ngẩng lên hỏi cậu thanh niên bán Hoa : cành này bao nhiêu ? Cậu thanh niên : thưa chị 200 ngàn ạ ! Chị ta mặt vẫn không nhìn vào người thanh niên, cúi xuống cái xắc đeo bên người lấy 150 nghìn : đây trả cho mày, thế thôi, không bán bây giờ thì có ma mua. Người thanh niên : chị ơi, hôm qua cành này là 500 nghìn ạ, nhưng bây giờ em cố bán thêm về đưa tiền cho mẹ thêm Tết, em không nỡ bán rẻ hơn thế được đâu ạ. Có vài người xung quanh nhìn ngắm cành Đào đó, như có ý đợi chị kia bỏ đi để họ đến mua. Chị kia : bọn chúng mày lúc nào chả có câu ấy cơ chứ, thôi cầm lấy trăm rưởi đi để sớm xong chợ. Nói thế, chị ta vẫn cầm chắc cành Đào vươn ra đàu sau lưng mình như giữ dịt không cho ai làm sao được nữa, và tự ý thả tiền vào mặt chiếc bàn nhỏ tạm kê làm giao dịch . Người thanh niên tiến tới : xin chị đừng nói gì thêm và đặt ngay cành Đào xuống chỗ cũ và không được làm hỏng nó. Người như chị tham cả năm, trân tráo cả năm chưa đủ hay sao còn đợi lúc này ra đây làm trò đó. Một người đàn ông như đã về hưu bước nhẹ tới : vậy tôi xin được mua của cậu 200 nghìn nhé. Cậu thanh niên : vâng, cháu cảm ơn bác, để cháu chỉnh lại cho cẩn thận để bác mang về ạ. Chị kia hứ lên một tiếng : gớm sĩ diện ! Thân tuy đã quay bước nhưng mặt vẫn còn hướng lại, va ngã vào xe máy đang chạy !
- Ông bạn café cùng kể : năm ngoái một anh chàng làm việc lâu dài trên thành phố, có vẻ cũng gặt hái được một chút thành công. Cùng với đó là cách nghĩ, lối sống nhuốm màu nơi đô thị, của giới trẻ hội nhập. Cuối năm anh ta chuẩn bị mua nhiều loại đồ Tết kiểu thành phố, có một số bia rượu lạ, đặc biệt là tập tiền kiểu Trung Quốc mệnh giá cao in hình con Giáp chắc do người Tàu phát hành qua đường biên giới, chắc nỏm Tết mà lì xì cho ai thế này thì sành điệu và đem ại điều hên cho họ. Anh ta về quê triển khai quà cáp cho vợ con, mọi người hỉ hả. Đợi chiều 30 Tết cùng vợ con đến thăm bố mẹ và em nhỏ. Mọi người vốn quý nhớ anh nên cũng sửa soạn được mâm cơm Tất Niên chu đáo. Ăn uống no say cùng với những câu chuyện, ngôn từ xa lạ của con người mới, anh ta trịnh trọng lấy từ ví da đẹp những tập lì xì bao in sặc sỡ đã chuẩn bị ra, long trọng diễn giải và phát tặng từng người. Ai cũng đỡ bằng hai tay rất trên trọng với niềm cảm ơn lộ trên nét mặt tươi rạng. Rồi anh ra về, rồi mọi người mở bao lì xì ra…tất cả chết lặng…. Ý nghĩ trống hơ trống hoác…không chỉ vì những tờ đồng con Giáp kia thuần túy chỉ là những tờ giấy đẹm đẹp mà không hề có giá trị của đồng tiền thực. Người mẹ và em thả rơi bao lì xì, nét mặt họ không thể tả nên lời….
- Một chị trung niên giản dị , từ tốn đi dọc các gian hàng nhỏ, mua đặt vào chiếc xe đẩy xinh xinh vài thứ rau củ của vụ Đông. Chắc cũng tạm đủ, chị kéo xe ra khỏi khu cổng chợ. Tới bên ngoài có một tiếng bé gái cất lời trong veo : Bác ơi, bác mua chậu Hồng này cho cháu đi. Chị quay lại nhìn : một cô bé con khoảng 10 tuổi gầy gò , ăn mặc đơn sơ nhưng đáng yêu, đang ôm trên hai tay một chậu Hồng nhỏ có hai bông đang nở. Chị cười thân thiện, cúi xuống cháu đáp : sao cháu không vào trong chợ mà bán và chỉ ôm theo một chậu Hồng nhỏ này ? Cô bé : Thưa bác vào trong đó chỉ là người có nhiều hàng và phải đóng tiền chợ mới được bán, còn bố mẹ vẫn bận đi làm , bảo cháu mang chậu Hồng này đi bán là cho cháu tiền Tết . Thế bố mẹ cháu có nói giá bao nhiêu không – Chị hỏi từ tốn. Cô bé trả lời : dạ mẹ nói trên 60 nghìn là bán được, nhưng từ lúc mang đi chưa ai mua thế, bây giờ 5o nghìn cháu cũng bán bác ạ. Chị nói : thế bác sẽ mua 60 nghìn được không ? Dạ cháu cảm ơn bác, bác về gần đây không thì cháu ôm theo cho bác. Chị trả cháu 60 nghìn và lấy trong xắc ra một bao lì xì 200 nghìn nói : còn đây là bác mừng tuổi sớm cho cháu nhé. Bác sẽ đặt chậu Hồng lên xe và kéo theo được, còn cháu về nhà vui Tết nhé.