Tự tình hành trình sống
Tôi viết nhiều Thơ…và ở các thể loại, từ đồng dao 4 câu, rồi lục bát, Đường luật…đến trường ca nhịp điệu trùng điệp dài ….đọc lên như ‘bước chân trên dải Trường Sơn’…Nhung đúng với ý đó rằng : ‘Ta đi theo ánh lửa từ Trái Tim mình ! Muốn gói trong đó cùng : Ý / Tứ / Thần hòa trong mạch nguồn trôi chảy của bài Thơ như con suối chảy qua bao nhiêu rừng sâu, núi cao , ra biển cả…rồi quay về luân vũ tạo ra nó…Bởi vậy có những khi kinh sợ vách cao vực thẳm, khô kiệt và mệt nhoài…nhưng luôn cố hướng tới lạc quan….Bài thơ ngắn này tôi viết 5 ý, mỗi ý hai dòng đối nhau về câu từ…như một cách thể hiện những đa diện trong thời gian, không gian cuộc sống hợp với ‘Tứ’ của đầu đề bài thơ : như là tự tìm thấy niềm sống trong sông đời…
Sáng nắng đưa ta vào trời vô tận của hoài bão, cuối ngày tự thấy mình nhỏ
Chiều gió thổi mình phiêu dạt biển mênh mông trong cô đơn, đêm về nghĩ ta hư vô
Ngày tháng đuổi theo nhau, những mưu cầu đi tìm thời gian hối hả đạp lên niềm sống
Tuổi đời kéo miền xưa, bao hối tiếc về không gian chật chội giam lại ước vọng
Ngóng muôn Vì Sao, xuyên qua những sự đời, thao thức đợi ban mai
Trông hướng Mặt Trời, thấm cảm nhiều gian khó, trăn trở tiếp hành trình
Em, tình yêu xa khuất, mở gói niềm thương anh ngồi một mình bên khung cửa
Anh, hò hẹn xa xôi, ôm nỗi buồn nhớ em đi bơ vơ dưới vòm mây
Nhưng Em – nguồn sống, mãi trong anh, đập theo từng nhịp tim, đẩy dòng máu anh vực đứng dậy
Và Anh – ý chí, duy nhất em, gõ sâu tận mạch huyết, hòa nguyên khí em gắng yêu đời