Nỗi cô đơn Đại Bàng
ĐẠI BÀNG CÔ ĐƠN NHƯNG CÓ BUỒN VỀ ĐIỀU ĐÓ ?
Thơ gì mà mãi buồn thương…
Vì đời dải khắp bốn phương chuyện buồn…
Học nhiều mong lấy điều khôn
Chỉ đầy chữ nghĩa nặng hơn nỗi niềm
Mây cao gió thấp lạnh thêm
Núi xa biển rộng, ưu phiền ước mong…
Nhân gian sao quá mung lung
Nhân tình bỏ cội tha hương tìm gì ?
Khổ Trần xương cũng tan đi
Dòng sông máu đổ phân ly kiếp người
Ngửa mặt tiếng có thấu Trời
Chí ta mang cố bao lời chính Tâm
Tạm dừng chỗ có nắng râm
Mượn Thơ che chút đau đâm tim mình
Tìm nơi rửa vết thương tình
Đứng lên chống bút, một mình bước đi…
Dù ai nói gỉ nói gi
Thì ta cứ gắng làm gì ta mong
Trời cao luôn rất sáng trong
Cô đơn liệng cánh thinh không Đại Bàng