Anh là Miền băng giá

Anh là Miền băng giá

ĐỪNG TAN CHẢY MÀ NGẬP LỤT ĐỊA CẦU
Ở cực Địa Cầu, trồi lên từ đáy biển
Mênh mông gió, hoang vu lạnh triền miên
Đến ánh sáng cũng giòn gãy vì băng giá
Những con sóng thần xô vào biến thành trắng xóa

Nơi đó làm đông máu tỉ người tranh đấu bon chen
Vẫn cô độc, dù nhân gian chinh phục khắp Thiên thanh
Em đến trên hành trình khát vọng mong tìm kiếm
Thế mà Anh…như nơi đó…chính là Anh ….

Em vốn chỉ mơ về những miền Ngát Xanh
Rừng bốn mùa và Đại dương lãng mạn quá
Biết về Anh, em sưởi lên Tình yêu bớt xa lạ
Chẳng thể làm tan Anh dù đốt hết cả chân thành
….

Em đã sống hết mình, tự bảo lòng gắng chịu nổi
Giờ chỉ còn là mẩu tuyết lẫn vào Anh lạc lối
Đợi tiếng cựa mình từ Anh tan ra một dòng chảy
Đưa em trong vần vũ trở về với Đất lành
….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.