Con đường của sự nổi danh!
KẺ MÊ ĐI TẮT ĐÓN ĐẦU CHỈ ĐI TRONG LẦM LẠC
Một nông dân xóm nghèo, sau bao lâu chăn nuôi trồng trọt trên đất cha ông để lại…mãi vẫn chẳng đổi đời!!! Anh ta nghĩ : sản phẩm từ đất không nên gì thì bán đất đi cho nhanh… Thế là anh ta thường ngày ra ruộng cuốc lên đất sét để nặn tượng trâu bò, lợn gà, chó dê…đợi phiên chợ làng mỗi tuần một lần mang ra bày ở góc cây muỗm, gần mảng cỏ nơi bọn trẻ con chơi đùa trong lúc đợi mẹ chợ búa ! Tuỳ vào từng hôm cha mẹ chúng vui buồn thế nào để mở bao vải nhỏ đựng chút tiền lẻ , mà anh bán được cho chúng những ‘con tượng’ đó… Nói chung cũng không tệ hơn trước, nhưng rõ là nhàn thân, túc tắc cũng có được cơm ăn đạm bạc…ngày theo ngày!!!!
Có ‘chú khách’ xứ xa, béo lùn, láng coong, mắt giảo, ăn mặc sặc sỡ, thể hiện vô cùng quảng giao…đi qua phiên chợ, ngồi xuống mẹt hàng xem xét hỏi han…rốt cuộc chả mua gì mà chỉ khuyên: anh có năng khiếu đấy! Nhưng muốn có nhiều tiền thì nên dùng bột gạo thay cho đất sét ( thế mới quý ), nặn tượng danh nhân, hoa hậu, thần thánh, kì vĩ….thổi chuyện vào đó…mang lên chợ Tỉnh mới đắt hàng! Nơi hoa lệ người ta thích cái huyền thoại, hư kỳ, ảo mộng, đại cuồng, quái kiệt, thần bí, mê vọng…cơ!!!! Anh sẽ thành nhân tài và đại gia…’Chú khách’ tỏ thái độ cực kì trải đời…nói nghề của chú là giúp thiên hạ ‘kiến tạo nhân tài, tiêu sài ngân sách’
Nghe những lời ‘chú khách’ nói khiến anh nông dân đê mê, thấy như được khai sáng ! Anh về khoái cảm mãi, gác chân kiểu Trạng, nằm khểnh như Cuội, miên man nghĩ về tương lai tươi đẹp! Anh gọi trẻ con cho phắt những con tượng đất sét vớ vẩn! Sẵn oai gia trưởng, lệnh bắt vợ dốc hòm gạo chế thành bột dẻo…miệt mài nặn những ‘pho tượng’ mới như ‘chú khách’ mách bảo!!!
Còn chuyện ư??? Trong làng xóm này thiếu gì….Vợ anh ta vốn là kho tàng được phát huy : Nào là đi sang xóm bên nghe đồn rằng…có địa linh….. Nào là xưa nghe các cụ truyền lại…đầy nhân kiệt… Nào là xưa thấy người Tây đến bảo…dòng sông, cánh rừng….này có man là phi thường…. Nào là đã bao nhiêu lâu trước những đạo sĩ Tàu từng nói hang này động kia rất nhiều thần khốc thánh sầu… Nào là tận mắt chứng kiến bà A ông B nhờ uống gì ở giếng đâu, ăn rau gì ruộng nào, xơi con gì ở ao nọ… mà thành này lên nọ, kẻ C đứa D do đến chùa nơi lam sơn, chiền ở chốn chướng khí quanh đây mà nên đại gia cát tường… Anh ta miệt mài sản xuất các ‘pho tượng’ bột gạo trộn với những phẩm màu xanh đỏ tím vàng, đeo tua rua và mang binh khí, đội cân đai bửu bối….thổi vào chúng những chuyện như người vợ mang về… Thích thú anh ta ngắm nghía đống sản phẩm, nói với vợ: thật nà hoàng tránh và nộng nẫy nắm rồi nhể, thế ‘lày’ai chả thích! Trong thời gian ngắn những lô tượng khác nhau đầy cả thúng….
Chú khách kia đi lại một số nơi và lên truyền thông làm những gì không biết, từ đó nhiều giới tận thủ đô đã bắt đầu gọi anh nông dân kia là nghệ nhân , thậm chí gia truyền một số đời!!!!
Đã thế, thiên hạ mở cửa hội nhập…những làn gió xa xôi thổi đến mang những mùi vị tân kỳ được gọi là văn minh! Lãnh đạo huyện tỉnh bèn có sáng kiến mở ‘phét ti văng’ tổng hợp giao lưu văn hoá xã hội thương mại! Thời gian gấp, lại hiếm ‘hàng’… Được ‘chú khách’ kết nối với anh nông dân – bây giờ là nghệ nhân … Thật là thông cơ thuận hội cho cả hai bên!!! Tất cả pho tượng muôn dạng anh đã làm ra được trưng bày một gian quan trọng, gần nơi các lãnh đạo phát biểu và cắt băng khai mạc!!! Món này cộng hưởng món kia….những gương mặt long trọng này, những lời đại ngôn này, những cờ phướn lòe loẹt này, những đèn màu nhấp nháy này, những phong bì kẹp trong những bìa giấy đẹp này, những ống kính xịn nhất này, những biển tên to tát đeo trên những cái cổ béo nuột này…. Anh nông dân – nghệ sĩ được mặc comple rất ‘hoà chung khí thế’ ! Đặc biệt là có ‘chú khách’ hạt nhân của ‘phét ti văng’ làm tất cả các bên đều tự tin, hòa đồng và cực phiêu !!!
Trời Đất ơi!!!! Lại có cả dàn’Thiên nga’ trình diễn các thể loại người đẹp trong lễ hội!!! Chả kém gì Tây! Mà có nhẽ Ta còn hơn Tây nhiều í chứ!!! Mọi người mê mẩn tâm thần!!! Anh ta ngồi bàn ‘long trọng’ , thẫn thờ… ước được có thể ngồi kề sát , chạm vào những ‘siêu Tiên nữ’ kia, như đôi MC ca ngợi!!!
Rồi với tài của ‘chú khách’ , sau lễ khai mạc một số hàng họ của anh ta được gọi tên là tác phẩm, được trân trọng bê vào trưng bày trong tủ kính lung linh tại sảnh gọi là ‘bảo tàng văn hoá ‘…Số còn lại tự nhiên được bán hết vèo cho muôn khách tham quan với giá trên trời đáy bể!!
Anh ta nổi tiếng tặp lự sau đó ! Chính ban giám khảo phải lễ độ đến thỉnh cầu anh ta ngồi ghế những chủ khảo chấm thi chọn hoa hậu cho buổi diễn tối cuối cùng của ‘dàn Thiên nga’ kia, để làm đại sứ văn hoá, thương mại, giới thiệu những vẻ đẹp truyền thống của Tỉnh vào làn sóng hội nhập Toàn Cầu!
Sau cái đêm bung biêng của rượu ngon, tung toé của sắc màu, phơi phới của lời khen, vung vãi những ban phát, đôn đáo của chỉ đạo….cái danh hiệu hoa hậu đã chọn xong! Sáng ra cái tưng bừng rồi đã nguội, cái trang nghiêm cũng buông tuồng, cái long trọng cũng muốn trở lại cái đời rất thường …Nên cái ước muốn hôm qua của anh nông dân – nghệ sĩ – đã nổi danh bây giờ trở thành dễ dàng : được ăn trưa cùng tân hoa hậu !!!
Trong lúc chờ cô tân hoa hậu kia được nhóm vệ sĩ hộ tống đến nhà hàng trên 5 sao… Vừa háo hức vừa tò mò anh lật giở các tờ báo đưa tin mấy ngày ‘phét ti văng’ vừa qua! Anh đã như được đóng đinh vào giới danh giá!!! Còn dư luận về cô tân hoa hậu thì thổi ‘quá trời’…tuy có phần còn hơi phức tạp, nhưng nói chung cả xã hội đòi hỏi cô ấy phài ngay lập tức xứng đáng đại diện cho mọi vẻ đẹp của phụ nữ, của cả quốc gia !!!! Anh xem vê râu gật gù lắm!!!
Đây rồi! Họ đã đưa cô tân hoa hậu đến!!!! Theo yêu cầu đặc biêt của anh – người đã thành rất VIP- ‘chú khách’ cùng những người tháp tùng lùi xa ra vòng ngoài…cho hai người được tự do !!!
Trời đất ơi…bây giờ ban ngày ban mặt, không đèn màu, không tô vẽ, không trang trí gì…..anh nhận ra đây chính là con bé khi sắp vị thành niên vẫn vô tư chơi đùa với bọn trẻ làng khi có chợ phiên đây mà! Anh vẫn vừa bán vừa cho nó những con tượng làm bằng đất sét ấy chứ đâu xa lạ gì!!! Cô hoa hậu cũng nhận ra anh!!! Bèn bụm miệng nhìn ngang nhìn dọc cười khúc khích… Anh cũng nhìn dọc nhìn ngang, dọn giọng Vip, hỏi : tới đây em đự định thế lào’? Nó lúng liếng cười nhí nhảnh : cháu, à em, không biết đâu, dưng mà sĩe không thích các thứ chú, à anh vẫn lặn bằng đất lữa đâu!
Anh cả cười vỗ tay gọi người ‘trợ lý’ đứng cách đó xa xa…. : lày, ra nấy cho tớ cái tượng được đặt ở tủ kính phòng trưng bày ra đây để tặng người đẹp!!! Đây, em cầm nấy đi nhá! Tượng hiền kiệt đới! Ló không bằng đất siét như trước lữa đâu! Từ lay sẽ nàm sang thêm cho iem đới, vì ló nà của người lổi tiếng như anh hiểu chưa!!!
Cô tân hoa hậu tần ngần nhận, đặt ở cạnh bàn. Bữa ăn triển khai, kiểu Tây!!! Vụng về thế nào người này gắp cho người kia, lóng ngóng làm đổ cả chai nước vào’pho tượng’ . Người phục vụ từ xa lao đến vội vàng lau…ai ngờ nó bị nhúng ướt, phai phẩm màu, và như rữa ra … Anh nói: thôi khỏi, đem bỏ vào thùng rác đi, ở nhà anh còn ối!
Cô tân hoa hậu phụ hoạ: đúng rồi bỏ đi cho rộng sạch bàn, thế ló mới thoả mái! Những con tượng thế lày á mấy hôm nên tỉnh em cũng thấy ối, chú, à anh ạ!
NGó lên màn TV : họ đưa tin: …. Tỉnh ta đã thành công rực rỡ festival hội nhập văn hoá du lịch thương mại!!!! Chúng ta tự hào nhờ có chủ trương sáng suốt của lãnh đạo, có địa linh nhân kiệt…sinh ra nghệ sĩ , nên tối hôm qua tỉnh ta có thêm hoa hậu….
Giời đất ơi! Hai người họ hân hoan như được ngồi mâm trên trong bữa cỗ đình làng, họ rót đầy 2 ly rượu vang hóng vào nhau rạng rỡ: từ lay chúng ta đã đổi đời, nà trung tâm chú ý của các đại gia rồi đấy nhá….lào cùng hai ba zô trăm phần trăm đê !!!
‘Chú khách’ bước vào vỗ tay giục hai người: thôi nào, đứng dậy được rồi! Ngoài kia có truyền thông cùng nhiều khách Vip đang chờ cho chương trình giao lưu tiếp theo…Nhớ là từ nay hai người đã nổi tiếng, đại diện tinh hoa của Tỉnh nhà nên nhất nhất theo chỉ đạo của Mỗ đây nghe chưa!
Sau vài tiếng vỗ tay nữa ra hiệu của ‘chú khách’ , giới truyền thông ào vào chụp ảnh phỏng vấn họ… Mọi người đặt lên đầu họ một sứ mệnh vô hình phải làm rạng rỡ cho Tỉnh nhà, rộng hơn nữa là Quốc gia…. Hai người kia được dẫn đi như thế trong trạng thái như thế, khi đã bị say đủ thứ….