Nghĩ từ chuyện nhỏ đến Cuộc sống

Nghĩ từ chuyện nhỏ đến Cuộc sống

TRONG NHÂN QUẦN CHỨA ĐỰNG NHÂN VĂN

Những chữ in nghiêng trong bài là nguyên liệu thô vốn có
 
1. Một đám người bắt được một phụ nữ trẻ, lôi cô ta, ép cùng người chồng đem đến trước nơi Chúa Jesu đang giảng Đạo Đức, yêu cầu : kẻ này ngoại tình, là dâm phụ, chính là kẻ mắc tội lỗi vô đạo đức,phải bị chúng ta ném đá cho đến chết, xin Ngài hãy quyết định cho bắt đầu, để chứng thực cho bài học Ngài đang thuyết giáo . Jesu đứng dậy bước tới nhìn khắp lượt vào đám đông, rồi ôn tồn nói rõ từng lời : trong số các anh đây, ai là người không có tội lỗi để xứng đáng được là người bắt đầu ném đá người phụ nữ này ? Tất cả bọn chúng nhìn nhau một lúc rồi tự bỏ đi ! Chúa đến bên chồng cô ta là người duy nhất còn nán lại, Ngài hỏi : Con thấy vợ con có tội và xử tội cô ấy như họ muốn chứ ? Người chồng đáp : con đã từng có tội nên đã gây ra tội cho vợ con. Xin hãy tha tội cho con như con sẽ tha tội cho kẻ khác ! Đám người kia chắc là họ bị đạo đức đuổi đi hết cả, chúng con còn lại đây thì chắc là đạo đức giữ chúng con lại để được thứ tội.
2. Một cự phú đi chợ, qua chỗ người trung niên bán chó, nhìn chọn một con dáng vẻ hùng dũng, tinh tươm nhất, hỏi : có bắt được chuột không ? Người trung niên đáp : ôi tưởng gì chứ bắt chuột chỉ là chuyện nhỏ với nó. Cự phú bỏ ra khá nhiều tiền mua về, hàng ngày cho chó ăn ở ngon lành đủ đầy, mãi chả thấy nó bắt chuột. Ông ta tới chợ trách người kia. Người bán chó trả lời : cái chí của nó là săn bắt hươu nai, chứ không phải bắt chuột. Để được việc như ông muốn thì đơn giản thôi : hãy cho nó ăn thật đói, xích chân nó lại nhiều ngày, rồi sẽ thấy tác dụng. Cự phú y lời, quả nhiên thế thật. Một thời gian sau hết chuột, cự phú cũng cảm thấy kinh kinh con chó quen bắt chuột này, mang ra chợ bán tháo lại : giá không bằng một con mèo.
3. Ông là một đại phu nổi tiếng và giàu có lắm, trong nhà ngoài vợ ra có nhiều thê thiếp thực là xinh đẹp. Có điều ông ta thiếu tự tin nên hay hỏi bọn họ rằng ông ta có đẹp nhất nước không ? Tất cả đều tự nhiên và nhanh chóng cung kính thưa lại : ngài thật tuyệt vời nhất nước non này. Thế mà ông ấy cứ canh cánh không chắc thế.Một hôm ra ngoài thành. Có một tráng sĩ đi qua, không ai còn để ý đến ông mà hướng đến chiêm ngưỡng ngắm nhìn trầm trồ khen ngợi chàng hết lời, chính ông cũng được mở rộng tầm mắt thế nào là một người đàn ông đẹp . Trở về gặp vua ông tâu hỏi : bẩm Bệ Hạ từng được nghe người ta nói đến tai Ngài về Ngài như thế nào ạ. Vua cười tự mãn : tuyệt đỉnh, tuyệt thế…đi đến đâu cũng nức tiếng như thế cả.Ông thưa lại : hiểu đời, nhìn mình bằng tai mới thật là mù lòa, làm sao thấy được sự thật trong xã tắc. Tôi hôm nay nói tiếng thế đến tai Ngài thì liệu Ngài còn thấy mình tuyệt đỉnh nữa không ạ ?
4. Thời Tuyên Vương, ông Vua này rất thích nghe nhạc sáo với cả dàn hàng mấy trăm người. Bởi thế trong số đó có A và B là hai người luôn ngồi ở hai cánh, giơ sáo lên diễn như là thổi mà thực là không biết tấu gì cả. Nhưng chả ai biết, nên vẫn được cung phụng tốt như mọi người. Khi mọi người bàn về chuyện khác ngoài nhạc, A hay tinh tướng to giọng lạm bàn , quả thực những chuyện đó anh ta cũng có thể gọi là biết nhiều, nên cũng được mọi người phùng phục. Còn B thì thường giữ thái độ im lặng, rất lắng nghe mỗi khi mọi người nói về nghệ thuật sáo. Vua cha chết, con lên thay, cũng thích nhạc sáo lắm, nhưng chỉ thích nghe từng người thổi thôi. A chả biết tí gì, bị chém tại trận vì bị mắc tội khinh quân. B nhận tội không biết thổi nhưng bình về nghệ thuật tấu sáo làm ai cũng mê mẩn. Vua thở dài : để ngươi có thể ngồi giả vờ thổi sáo đó là cái lỗi của cha ta , đến ta phải sửa: bổ nhiệm ngươi làm quan Lễ Nhạc, hãy phổ biến cái hay của Nhạc cho muôn dân cùng thưởng thức, bằng không phải chịu tội chém ngang lưng
5. Một người mắc bệnh tâm thần, cứ tưởng mình là hạt thóc, vì thế vô cùng sợ hãi khi thấy gà hay nghe tiếng gà gáy sáng thôi đã có rúm người lại. Nên chả có ngày nào ra gì. Gia đình đưa vào viện , điều trị qua mấy năm trời. Bác sĩ hỏi : bây giờ anh nghĩ mình là gì ? Dạ thưa em là người ạ. Tốt, bác sĩ kí giấy ra viện. Tung tăng về đi ngang qua đê, bỗng nghe tiếng gà trống gáy. Anh ta tái mét mặt chạy quay trở lại viện kể lể. Bác sĩ thất vọng hỏi: thế anh vẫn nghĩ mình là hạt thóc ? Dạ không, em biết mình là người rồi, nhưng con gà kia chắc vẫn nghĩ em là hạt thóc ạ. Xưa cũng có chuyện một người dân thường đêm ngủ mơ thấy mình là Vua, tỉnh dậy thấy mình vẫn bị người khác nghĩ là thường nên buồn phiền lắm . Lại có ông Vua khác, đóng bộ đồ dân thường, theo lối sống thường để vi hành, ông ấy rất bực mình vì những người phục vụ đi theo vẫn đối xử với ông như là Vua trong cung đình, nhưng cũng rất tức tối khi họ không như thế. Ông ngẫm nghĩ : Kẻ không thoát ra khỏi cách nghĩ của chính mình về bản thân, và của người khác về Ta là gì, thì chả thể làm gì như hằng muốn !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.