Nhặt chuyện nhỏ tìm ý đẹp !
Ý NGHĨA SỐNG ĐẸP CÓ THỂ NHẶT LÊN ĐƯỢC TRÊN TỪNG BƯỚC ĐƯỜNG ĐỜI
1. H là một sinh viên tỉnh nghèo, cố gắng học như lời tiền nhân dạy : có đỗ đạt mới mở mày mở mặt. Cũng có bằng giỏi, nhưng ra trường lọ mọ đi xin, rồi bằng khá tiền mồ hôi nước mắt tiết kiệm của bố mẹ dùng chạy chọt vào nhiều cửa cơ quan Nhà nước thật khổ nhục muôn bề, cuối cùng cũng được biên cho một việc hợp đồng gọi là chuyên viên nhưng thực là ‘bưng bê chè nước, giấy tờ’ lương ba cọc ba đồng. Gặp, làm việc với nhiều người dù trưởng lão hay trí thức, hay gì gì khác sau đó đều như bị mất mát, bực mình khó tả, sinh ra muôn điều gì khó chịu gặm nhấm trong tâm khảm….Người yêu bấy lâu cũng bỏ H vì suy tính chả có tiền đồ gì nếu kết hôn với nhau. Được hai năm chán quá, H bỏ việc, nhưng với tâm thế u ám, mất lòng tin và định hướng tương lai.
Nhưng dù thế nào cũng không thể chịu được đói, thời buổi muốn đi xin gì cũng phải có tiền, nên H đến ngỏ lời muốn làm việc ở một quán bánh nhỏ mới khai trương ở một khu phố, do người phụ nữ Hàn Quốc trung niên làm chủ. Tuy mới bắt đầu, công việc đơn giản nhưng đồng lương cũng gấp nhiều lần so với trước, hơn thế luôn được bà chủ và những người làm công người Hàn Quốc tôn trọng, chỉ bảo ân cần.
H sau đó được giao phụ việc trong lò nướng bánh, nơi đích thân bà chủ đảm nhiệm và chỉ huy mọi người làm ra nhiều loại bánh tuyệt hảo khác nhau. H chứng kiến nơi đây sạch như li như lau, từng chi tiết nhỏ nhặt được kiểm soát, những rau củ quả, bột, gạo được tuyển lựa cẩn thận từ nhiều nơi, có cả từ ngoài chợ bình thường , được tinh chế vô cùng công phu không chỉ với những qui trình nghiêm ngặt mà với toàn bộ những tính cách, những ý thức , những kiến thức văn hóa tuyệt vời nhất của mỗi người. H hiểu sản phẩm là gì, tại sao từng chiếc bánh lại có giá bán cao, điều gì khiến những người văn minh, những gia đình hay ho đến thưởng thức đều vui thích, cảm nhận được tinh hoa của lao động , của giao tế trong mua bán, tất cả họ ra về với tâm trạng hân hoan, viên mãn hơn khi đến.
Bà chủ bảo : làm việc ở đây như cháu thấy, khiến cháu vui lao động, vui sống, về nhà cháu vẫn tìm được hạnh phúc thậm chí chỉ có một mình, càng tuyệt hơn khi cháu có một gia đình mới để thể hiện những tính tốt cháu đã có được. Hơn một năm sau H ngạc nhiên nhận ra thấy mình thay đổi rõ ràng như lẽ tự nhiên, như từ bao giờ không biết : ý nghĩ không u ám, tức tối, đố kị, ghét đời, chán lao động như trước, bạn bè, gia đình gặp lại H đều nhiều phần ngưỡng mộ về những gì H cư xử, ăn nói, làm việc. Cậu người yêu trước kia bỏ H, nay tình cờ gặp lại , thầm mong giá như mình có được người như H làm bạn trăm năm…
2. Tổng thống M, hàng ngày bận trăm công ngàn việc Quốc gia đại sự. Đi đâu, làm bất cứ việc gì cũng khó được phép một mình và bị ràng buộc bởi rất nhiều các qui tắc, nghi lễ Nhà nước. M tôn trọng và chấp hành mẫu mực những điều đó, coi như một bổn phận tối thiểu nhưng hiệp tác tối đa với những người liên quan để hoàn thành tốt chức phận của Tổng thống.
Nhưng thực trong lòng M muốn được một ngày được tự do hoàn toàn để sống với những gì yêu thích và sự thể hiện đầy đủ con người bình thường của mình. Nói gì chứ M còn trẻ lắm, cảm thấy khí huyết thanh niên vẫn hừng hực trong tính cách, thậm chí vẫn còn cả sự bồng bột của mình như năm tháng sinh viên xưa.
Một ngày như thế cũng đã đến. Tự cho mình ngủ nướng thoải mái, gần trưa mới dậy vươn vai nói với vợ : sáng nay anh muốn một mình lái con Porcher đi ra ngoại ô uống tí café với thứ bánh ngọt nơi mà dân Hiphop vẫn tụ tập em ạ. Vợ đáp lại dí dủm : Cưng hãy làm gì cưng thích, không cần nghĩ đã có em cũng được, miễn là với những điều đó đừng để ai nghĩ mình là Tổng thống là ổn
Nheo mắt, búng ngón tay với vợ, mặc nhanh bộ quần áo bò cũ, nhảy phốc lên con xe khỏe khoắn lao nhanh ra đường…ôi chao tốc đô cao sao sảng khoái đến thế… Cảm giác sướng mà khi trong chức phận Tổng thống không thể có được ! Ngày nghỉ, đường ngoại ô vắng, tốc độ đến 120km /h lúc nào mà không biết…. chỉ thấy tê người vì cảm giác được giải phóng
Bỗng nhìn về phía trước, hình ảnh một cảnh sát giao thông đứng giữa đường, nghiêm ngắn, oai phong tay phải giơ cao cây gậy công vụ trên đầu, tay trái giơ ngang ra hiệu xe phải dừng lại và đỗ vào vệ đường. Ôi trời, mình đi qua tốc độ quy định rồi, thật hẩm hiu. M nhận ra , lẩm bẩm trong đầu, cảm hứng bị tụt xuống, nhưng thực hiện đúng các chỉ dẫn của viên cảnh sát, dừng xe và hai tay đặt lên vô lăng, chờ đợi…
Trung úy cảnh sát bước đến, trang nghiêm, đưa tay phải lên mũ chào đúng điều lệnh : thưa ông công dân, vừa rồi, trên đường này ông đã vượt quá 30% tốc độ quy định, đề nghị cho xem bằng lái xe…nói xong tay trái thẳng thớm hướng về M để nhận giấy tờ M lấy ra từ cốp xe đưa trình…Ôi ! Tổng thống M ! Ôi xin lỗi, tôi thật đáng trách….!
M bước xuống, đã lấy lại được cảm xúc thăng bằng, giữ dáng điệu chỉnh tề, đĩnh đạc đáp lại : thưa trung úy cảnh sát, tôi đã sai, anh đã đúng và hãy cứ làm đúng phận sự của mình, tôi tuân thủ !
Vâng, cảm ơn, thưa Tổng thống, vậy xin phép được tiếp tục tác nghiệp. Thưa Ngài, theo luật pháp của nước ta, sai phạm vừa rồi bị phạt 50.000 đồng và giữ xe 10 ngày. Miệng nói tay làm, viên trung úy cảnh sát rút sắc cốt lấy sổ tay nghiệp vụ, viết vào hóa đơn phạt, yêu cầu M kí vào rồi dán lên kính xe P. Vài phút xong, anh ta, đứng nghiêm trở lại, giơ tay chào và nói : kính thưa Tổng thống, tôi đã xong, Ngài đã được thoải mái. Xin nhắc Ngài một chi tiết: theo Luật của nước ta nếu sau 24g tiền phạt chưa nộp vào Kho bạc, thì số tiền đó tự động bị tăng gấp đôi ạ.
M khẽ cúi đầu biểu thị và nói : vâng xin cảm ơn, sáng ngày mai tự tôi sẽ đến nộp tiền phạt ở Kho bạc trước khi làm việc. Quay lại mở cửa xe định ngồi sau tay lái, khởi động xe như một quán tính, sực nhớ ra, bước xuống, tiến gần lại viên cảnh sát, đưa chìa khóa xe cho anh ta : xin gửi lại trung úy chìa khóa xe, bây giờ tôi sẽ đi bộ vậy. Trung úy cảnh sát đáp : vâng, sự việc sáng nay khiến tôi thêm kính trọng Ngài, tự hào mình là cảnh sát giao thông !
Chống tay vào hông suy nghĩ một lát, đoạn đường đến quán café còn khá xa, M bắt đầu chạy bộ ngược về nhà mình, đường vẫn còn khá vắng và thênh thang…Bước vào nhà, người vợ đang treo phơi một số đồ vừa giặt ngoài vườn, quay lại hỏi : sao thế cưng? M bước vào lau mô hôi, giang tay tỏ một chút chán chường: ôi thật rủi, anh bị cảnh sát phạt và giữ xe vì chạy quá tốc độ. Người vợ ngạc nhiên : Ô, thế anh ta không biết cưng là Tổng thống hay sao ? M đáp : chính anh là người đầu tiên biết mình là Tổng thống, dù cũng thử quên đi chốc lát vào sáng nay, nên anh cần tuân thủ em ạ. Người vợ lắng nghe, bước nhẹ đến đặt hai tay lên vai M hôn lên má chàng : đúng, thật tuyệt cưng ạ, em tự hào là vợ một con người như anh. Thôi, đừng buồn bực, bây giờ anh quấy quậy như chú chó yêu nhà mình trong vòng tay em cũng được mà
Ôi ! Tổng Thống bây giờ Anh cứ quẩy quậy như chú chó yêu nhà mình trong vòng tay em cũng được mà ! …. sao mà đáng yêu đến thế???