Những điều giản dị

Những điều giản dị

Ba câu truyện này của tôi gửi đến Bạn đọc như tiếp tục cho lời nhắn nhủ cho những điều tốt đẹp…Những ý tưởng cho mỗi câu chuyện rất nhiều xung quanh ta…nghĩa là cuộc sống chứa trong nó những điều hay ho khiến chúng ta suy nghĩ…Nhặt nhạnh trên tay những điều như thế để viết thành chuyện, nhiều khi cũng chỉ để cho chính mình…

Chuyện Một : Trẻ mãi không già

Ngày xưa trên thảo nguyên bao la có một đôi vợ chồng trẻ, sinh ra được một cậu con trai rất kháu khỉnh, bụ bẫm.

Lạ thay khi vừa nhoẻn miệng chào đời là cậu khóc mãi không thôi, dỗ thế nào cũng không nín. Người cha đu đưa con trên cánh tay của mình mà nựng rằng: Nín đi, nín đi con trai yêu của cha. Nín đi rồi sau này cha cho con sức khoẻ và tài sản mà cha có. Cậu bé nín được một lúc rồi lại khóc to hơn nữa. Người mẹ thương quá đỡ con trên tay chồng mà ru rằng : Nín đi con trai yêu của mẹ. Nín đi sau này mẹ sẽ cho con một cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già. Cậu bé thôi khóc, đôi môi tươi tắn đi vào giấc ngủ êm đềm trong lòng mẹ….

Năm tháng trôi qua, cậu bé bây giờ đã là một thân niên tuấn tú. Hàng ngày giúp cha chăn gia súc trên thảo nguyên. Đến một ngày kia chàng cưỡi trên mình ngựa phi băng băng về ngôi nhà của mình, gặp cha mẹ chàng nói: thưa cha mẹ hãy cho con điều mà cha mẹ hứa ngày xưa đi. Cha mẹ chàng bảo : cha mẹ hứa gì, lâu quá nay già cả có thể quên rồi. Chàng nhắc lại lời hứa năm xưa. Cha nói : con ạ, thì cha đã cho con tất cả rồi đấy thôi. Người mẹ ôn tồn nói : con ạ, hãy nhìn mái đầu cha mẹ đây, làm gì có cuộc sống hạh phúc trẻ mãi không già, mẹ thương con nên nói thế thôi.

Nguyễn Tất Thịnh

– Chuyên gia tư vấn Doanh nghiệp
– Giảng viên Học viện Hành chính Quốc gia

Cùng một tác giả:

1. Nghề giám đốc, NXB Chính trị quốc gia, 2002 (sắp đăng tại chungta.com)

2. Bàn về văn hóa ứng xử của người Việt Nam, NXB Phụ nữ, 2006 (sắp đăng tại chungta.com)

Sắp ra mắt:

3. Hành trình về Tâm linh bản ngã

>> Xem trang Tác giả…

Nhưng chàng quyết chí lên đường tìm cho mình bằng được, giã từ cha mẹ khăn gói ra đi….

Đi mãi, một hôm trên đường chàng gặp một nhà thơ, chàng hỏi : Nhà thơ ơi, hãy chỉ cho tôi cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già ở đâu ? Nhà thơ mỉm cười, chỉ tay vào đôi chim khách bay cuối chân trời xa mà nói với chàng : anh hãy đi tìm ở đó, nơi có những nguồn cảm hứng bất tận. Chàng cảm ơn, đi tiếp. Đến nơi khác, thấy một người lính cưỡi ngựa như bay trên đường, chàng dừng lại hỏi. Người lính vung gươm thét lớn: hãy đi tìm ở sự cứu nhân độ thế…. Chàng đi…. và đi mãi…. một hôm trên đường qua ngôi làng và những cánh đồng lúa mênh mông, gặp bác nông dân đang gánh lúa, chàng cũng dừng bác lại lễ phép hỏi: xin bác hãy chỉ cho cháu cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già ở đâu ạ ? Bác nông dân nhìn chàng cười lớn và chỉ tay ra cánh đồng nơi đó rất nhiều nam nữ đang vừa làm việc bên nhau vừa hò hát thật vui vẻ : Con hãy ra cùng làm việc với họ, sẽ tìm thấy ở đó….. Chàng nghe và làm theo tất cả….Thế rồi chàng yêu một thôn nữ trong đó. Họ sống với nhau thật hạnh phúc, sinh con đẻ cái đông đúc….

Năm tháng trôi đi, bây giờ chàng trai năm xưa râu tóc đã bạc trắng. Ngồi chơi bên lũ cháu, chúng ríu rít xúm quanh ông : ông ơi kể chuyện cho chúng con nghe đi nào…. Ông bảo : ừ, ngồi xuống đi ông sẽ kể cho các con ông đi tìm cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già như thế nào nhé. Bọn trẻ nhao nhao : không, ông nói dối, làm gì có chuyện đó… Nhưng ông đã bắt đầu kể, lũ trẻ trật tự lắng nghe…. Cuối cùng ông bảo : Các con ạ, ông đã tìm thấy cho mình rồi đấy. Rồi trâm ngâm ông như nói một mình : thời gian trôi về đâu ? thời gian trôi về tương lai ! Nhưng như chiếc xe, dường như đang chở về phía trước tất cả mọi điều của ta từ quá khứ đến hôm nay vậy….Ngồi ngẫm lại yên lòng mà thấy vui sống vì không còn sợ cái già nua của tuổi tác !

 

 

 

Chuyện Hai: Nỗi cô đơn của lòng kiêu hãnh

Chim ưng bay trên cánh rừng đại ngàn, còn Hổ sống ở khu rừng tranh của nó. Một lần Chim ưng bay vơ vẩn, Hổ đi lang thang, gặp nhau bên bờ suối. Chim ưng đậu trên một tảng đá lớn, Hổ nằm trên một thảm cỏ, chúng trò chuyện với nhau. Hổ nói : tôi thích ngắm cảnh chị chao liệng trên bầu trời xanh thẳm, kiêu hãnh làm sao. Chim bảo : tôi say mê cảnh được nhìn anh băng mình trên đồng cỏ tranh dưới nắng chói chang, dũng mãnh làm sao. Chim ưng buồn nói: những lúc như thế anh biết là tôi rất cô đơn không ? Tôi không thể làm bạn với bọn kền kền được. Càng bay cao bao nhiêu tôi càng cô đơn bấy nhiêu. Hổ nói : Mà tôi cũng như thế thôi, những khi lững thững đi trên đồng cỏ, càng mạnh mẽ bao nhiêu tôi thấy mình đơn độc bấy nhiêu. Tôi cũng không thể làm bạn với bọn chó khoang trên đồng cỏ kia được

Này, tại sao chúng ta không làm bạn với nhau nhỉ ? Cả Chim ưng và Hổ bỗng nhiên đồng thanh hỏi nhau

Rừng đại ngàn là của tôi, nơi ấy đâu có giành cho anh – Chim ưng trầm ngâm rồi trả lời

Đồng cỏ kia là của tôi, nơi ấy cũng không phải giành cho chị – Hổ mơ màng rồi nói

Chao ôi, cái đồng cỏ ấy bất quá chỉ có vài sải cánh và anh di chuyển loanh quanh ở đó, thì Chúa tể rừng xanh nỗi gì ? Người ta đốt dần những đồng cỏ thì anh còn thần dân không ? Những đám người kia săn đuổi anh… thì anh còn là một biểu tượng về sự dũng mãnh nữa không ?

Bầu trời cao rộng thế nhưng đôi cánh mỏi của chị cũng chỉ vừa sức với một khoảng nho nhỏ trên cách rừng đại ngàn thôi sao ? Gọi chị là Nữ hoàng trời xanh có quá đáng không ? Người ta cũng đang chặt phá đại ngàn, bầu trời kia người ta đang nhả khói thì chị còn sống được nữa chăng ? Chị còn đáng được coi là nguồn cảm hứng cho họ làm thơ ? Có còn là biểu tượng của lòng kiêu hãnh nữa chăng ?

Anh hay ngước lên vì anh khao khát bầu trời của tôi ? thật tội nghiệp – Chim ưng bảo

Chị hay nhìn xuống vì chị thèm muốn con mồi của tôi ? Quá đáng thương – Hổ đối đáp
… Cứ thế, lời qua tiếng lại… Chim ưng và Hổ mỗi lúc càng tức giận nhau đầy mình và bỏ đi không bao giờ còn gặp gỡ, trò chuyện với nhau nữa…Thế giới trở nên cô đơn hơn bao giờ hết khi chứng kiến một cánh chim ưng lơ lửng trên trời cao đầy gió và một bóng Hổ ngẩn ngơ trên đồng cỏ đầy nắng …

Chuyện Ba : Tình yêu đích thực

ở một vùng rừng núi điệp trùng phía Bắc, từ rất xa người ta đã có thể nhìn thấy một ngọn núi dựng đứng cao ngất, trên ngọn núi phần lớn thời gian trong năm đều là màu trắng của tuyết phủ. Xưa nay chưa từng có ai đặt chân lên đó. Quanh dưới chân núi là vài ngôi làng nhỏ, mọi người sinh sống an bình và giản dị. Năm ấy ở đó có một cô gái đến tuổi dậy thì, xinh đẹp lắm. Vào Lễ hội Xuân, người người lại tập trung rất đông trên những tràng cỏ bằng phẳng rộng lớn, tham gia vào các trò chơi truyền thống. Đám thanh niên như không còn vô tư như mọi năm, ai ai cũng muốn được cô gái để ý và tìm cách lấy lòng cô . Cô gái đi đến đâu, sự quan tâm của đám thanh niên như đi về phía ấy. Rồi tự nhiên một vòng tròn lớn hình thành, cô gái ngồi giữa thảm cỏ, mọi người ngồi quây xung quanh. Vãn chuyện phiếm, cô gái đưa tay chỉ lên đỉnh núi cao chót vót nói : Ông nội em vẫn bảo trên đó có một thứ hoa rất đẹp, em rất tin là thế và muốn được cầm mà chiêm ngưỡng bông hoa ấy. Bọn con trai làng nhao nhao lên cười : em ơi, Cụ nói cho vui đấy trên đỉnh núi chỉ có tuyết thế kia thì làm gì có Hoa gì sống nổi. Nhiều người bọn anh còn đẹp hơn Hoa đây sao em không sở hữu đi….

Trong đám đông ấy chỉ có 3 thanh niên là ngồi yên lặng ngắm cô gái và ngẫm nghĩ về những gì cô gái nói. Họ lẳng lặng đi về nhà….làm theo cách của mình

Người thứ Nhất kể lại chuyện đó với mẹ mình, anh vốn được yêu chiều từ nhỏ. Truyền thống từ trước đến nay dân bản ai ai cũng coi hoa Mai là đẹp nhất rồi và với sự khéo léo của mình bà mẹ đã làm những bông hoa mai thật tuyệt từ những miếng lụa hảo hạng đưa cho con trai.

Người thứ Hai đi sâu vào rừng. Mất rất lâu thời gian anh mới tìm được một loại hoa rừng tím biếc, hơi ánh hồng, trông mỏng manh nhưng tươi tắn rất lâu. Từ trước tới nay có lẽ chả ai thấy bao giờ. Anh rất ưng ý, bứng lấy mang về

Người thứ Ba đi đến chân ngọn núi cao chất ngất đó và nhìn lên. Vách cao, trơn, lởm chờm đá tai mèo. Hít mạnh vào lồng ngực những luồng không khí trong lành và lạnh hơi nước…anh trèo lên với đôi chân và cánh tay vững chắc của mình….Anh lên đến đỉnh núi, gió buốt quất vào da thịt…không có một loài hoa nào cả….chỉ có mấy cây cỏ lất phất, băng tuyết đã phủ kín trên thân. Anh quì xuống rút con dao mang theo đánh lên một cây cỏ, dùng mũi dao chạm lên những mảng băng bám chặt trên đó tạo những đường nét mới ….anh đã có một bông Hoa Tuyết long lanh, kì diệu

Ba chàng thanh niên đến nhà nàng cùng một lúc vào gần trưa hôm sau. Trong lòng đập rộn lên tình cảm lạ thường: chàng thứ Nhất tự tin, chàng thứ Hai hoan hỉ, chàng thứ Ba thấy hạnh phúc. Cô gái ra đón họ bên bục cửa, đối diện là ba chàng trai. Mắt cô ngời sáng lên, chạy đến bên người thứ Ba đón trên tay chàng bông Hoa Tuyết kì diệu….thốt lên những lời ngợi ca vẻ đẹp của bông Hoa và cảm phục chàng trai…..Bông Hoa Tuyết tan dần, nhỏ thành những giọt nước rơi xuống dần để lộ ra thân xơ xác của cây cỏ. Cô gái buông tay để cho cây cỏ rơi xuống đất và ôm lấy chàng trai của mình mà thốt lên rằng: Anh! Anh là người đàn ông tuyệt vời của em. Em yêu anh…. Họ không để ý hai chàng trai kia đã vứt lại bông hoa của mình trên đất, họ đã lầm bầm gì đó rồi bỏ về. Gió thổi làm bay đi những thứ mà cả ba người đã mang đến….chỉ còn hai người bên nhau.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.