Những lời hứa buồn thương
Lớn ta yêu, nói bao lời hứa, như Chúa tể ngự trên Olimpia
Lúc tuổi sương, chẳng đi qua sức nhỏ nhoi, buông lời hứa rơi rơi…
Nhưng những lời hứa, đẹp như Thơ reo vào đời ta nhạc tình
Nhặt lên lời hứa của ai trên đường, thương người biết bao
Mở ra xem, ố bạc thời gian, chỉ còn vài chữ yêu đã nhòa…
Không nỡ vứt lại, bỏ vào chiếc chai cổ quý mang ra biển thả
Người xưa dặn : chôn ta dưới đất, hãy để lời hứa trôi đi như phao
Có người phụ nữ, một mình đến đặt bông Hoa lên nấm cỏ
Nàng giữ được lời hứa, trong Tim mình, bao lần thay Hoa đã héo
Chẳng thể tìm chai ngoài khơi mạo hiểm, dù chấp nhận Tình yêu ro rủi
Trở về, lật giở tìm lại năm tháng những lời hứa, nước mắt Nàng thứ tha…
Ta đã đi xa, mọi điều đã buông bỏ, chỉ còn tình nặng, mãi chẳng tan
Phả sương lạnh vào bồng Hoa Nàng để lại, buồn mong nó đừng héo
Ngày nắng đêm lạnh Ta cô đơn trong bao lời hứa Nhân gian
Đợi Nàng quay lại cảm thấy hương Hoa đâu đây, hóa nhẹ lòng…