Truyện bắn tên
TÀI NĂNG KHÔNG PHẢI LÀ KĨ NĂNG SỬ DỤNG CÔNG CỤ
Trong Thiên hạ có ba người bắn tên thiện xạ.
. Tiễn có thể bắn trúng đích một vật rất nhỏ đặt xa trên nền cố định với bộ cung tên của riêng mình
. Thủ lại có thể sử dụng bộ cung tên bất kỳ trong chớp mắt bắn trúng con chim bay trên trời lộng gió
. Cung một chân đứng trên đỉnh thác nước, chân kia đưa ra phía miệng vực thẳm, bẻ cành cây cong lao trúng một chiếc lá đang trôi theo dòng nước
Vua được nghe bẩm tấu về họ, tính hiếu kỳ và ngạo mạn, nói: được, vậy hãy thử tài chúng! Tài năng đích thực là phải làm theo được yêu cầu của Vua! Đáng được thưởng là họ vượt qua bản thân vì ta, không làm nổi thì cũng chẳng đáng sống!
Một cuộc thi được công bố và tổ chức, đề bài do Vua ban, tại khu rừng Hoàng cung! Vua phán: ta đem những điều quý của mình ra thử tài ba ngươi, đó cũng là phần thưởng bất cứ ai cũng thèm ước!
. Tiễn! Đây là chiếc nhẫn của ta đặt trên chiếc bình ngọc. Đằng sau là tấm bảng lớn, mũi tên của ngươi phải treo được chiếc nhẫn đó khi cắm vào không được mảy may xây sát, còn bình ngọc quý nếu còn lành sẽ thuộc về ngươi!
Tiễn giương cung ngắm, đôi tay mỗi lúc thêm run rẩy, mô hôi vã ra ướt đầm cả áo! Rút cuộc hạ cung tên không dám bắn!
. Đến lượt Thủ bước ra. Vua lệnh: quan hầu sẽ thả con chim quý quắp theo bức chân dung nhỏ của ta! Nếu bắn đứt dây treo ở chân chim không mất cái lông, ngươi đỡ được bức tranh không vết xước sẽ được ta vinh danh bổng lộc trọn đời
Thủ được đưa cho bộ cung tên bằng vàng của Vua. Chim đã được thả…không gian im gió…nhưng mãi Thủ không dám buông tên. Trả lại bộ bộ cung tênbằng vàng, anh ta như còn tê dại thần kinh!
. Vua bảo: ta không muốn chứng kiến cảnh chán ngắt khi hai kẻ kia không hành động gì, uổng phí công tổ chức, mất một buổi vui, dân chúng hờ hững với những gì ta bày đặt, đó mới là điều nguy hiểm! Hãy xua hai đứa đó chạy làm bia cho lính ta tập bắn, hẳn còn vui và có ích! Chúng có sống được hay không lúc này xem dựa vào năng lực gì ngoài cái thứ tài năng bắn tên đã không nên hồn ?!
…..
Đến lượt Cung!!!! Vua phán ngươi hãy bắn chết con rắn cạp độc cuốn quanh cổ người kia – đó là Thày của Ta trước đây! Hẳn không cần phải giải thích gì hơn!!! Làm được ngay lập tức ta phong quan to!
Cung được tuỳ ý sử dụng các loại tên để xung quanh! Cung đã chứng kiến cảnh hai thiện xạ vừa rồi bị đối xử!!! Cứ đứng đực ra, thần hồn bát đảo, rồi ướt sũng cả quần mà không hay!
Ông Thày nhẹ nhàng lên tiếng: ngươi không phải bắn!!! Rồi ông đứng như bất động, đôi tay từ từ đưa ra phía trước tựa như cành cây thuận chuyển hướng về Mặt Trời… Con rắn độc chậm chạp trườn theo hướng cánh tay ông đưa ra xa, ông ngồi xuống khoan thai nhẹ như chiếc lá rơi trong thinh không tĩnh lặng….khiến Rắn rời ông bò ra bãi cỏ….
Vua và tất cả mọi người như bị thôi miên trước cảnh tượng đó…bây giờ xôn xao thán phục!!!
Vua nói: thày thật tuyệt chiêu, nhưng khuyên ta nên xử sự thế nào với kẻ thứ ba vô tích sự còn lại này???
Ông Thày từ tốn: thưa Bệ Hạ! Ngài dùng quyền lực đưa ra những thách đố đó với họ như thế vừa xa xỉ vừa nhẫn tâm! Nhẹ thì họ bị coi là bất tài, nặng không toàn được tính mạng! Cứ thế thì đến chính Ngài cũng có thể gặp hiểm nguy ở ngay trên ngai vàng đấy!!!
Hả!? Vua gầm lên: Khanh thật táo tợn khi dám buông ra lời như thế với ta!!! Muốn chết chăng?
Thưa Bệ Hạ, ngài hãy lo cho mình, cẩn thận xem lại chỗ đang ngồi đi!
Vua giật thót tim! Con rắn cạp độc vừa nãy ẩn dưới cỏ giờ đã trườn cuốn lấy ngang hông, vươn cổ lên sát họng Vua …Ối ối kinh sợ quá…tất cả nhanh cứu giúp ta!!! Thiện xạ đâu, quan quân đâu??? Vua giẫy người và hét lên khiếp đảm, mặt tái như không còn máu!!!
Xung quanh tất thảy nhốn nháo hốt hoảng náo loạn…nhưng không ai biết nên làm gì, như thế nào???
Ông Thày đứng lặng im, hướng đến Vua giọng rõ ràng, khoan thai…
Hỡi Bệ Hạ! Ngài hãy giữ được thân tâm bằng an tĩnh tại!!! Tất cả hãy bình thân!!!
Ở đời, lẽ thường… người ta vì Tham Sân Si mà hành động…những ‘Tham Sán Si’ to lớn ngài treo thưởng ai cũng ham, nhưng sự sợ hãi Bệ Hạ tạo ra khiến cả ba thiện xạ kia không thể bộc lộ được tài tuyệt đỉnh của họ đến nỗi Tham Sân Si đã chẳng hòng được mà tính mạng cũng khó giữ!!! Họ rất tài, nhưng đều không thoát được nỗi sợ hãi, họ không tạm quên đi được Bệ Hạ là Vua, vậy phỏng làm nổi được gì đây?
Lúc này chính Bệ Hạ đang sợ hãi một con rắn, mà quên rằng: nó chỉ dữ chỉ độc khi nó bị sợ hãi! Con người vì sợ hãi mà chẳng làm nổi gì, tự gây hiểm nguy vào thân! Nhưng con rắn vì sợ hãi nó sẽ quật cường hơn !!! Sự náo loạn của mọi người sẽ thua sự mềm mại uyển chuyển của một con rắn!!!
Lúc này mọi người và cả Bệ Hạ hãy tạm quên người đang ngồi trên ngai vàng là Vua đi! Lúc này mọi phần thưởng của Ngài đưa ra chẳng ích gì, mọi tài thiện xạ là vô hiệu! Hành động như không làm gì, thuận tự nhiên!!! Đó là cách bảo tồn!!!
Ông Thày bắt đầu đưa cánh tay lên ra trước làm động tác như con rắn, miệng phát ra tiếng nhạc du dương… từ tốn, thân thiện…con rắn dừng lại hướng về phía ông…nó bị dẫn dụ….lặng lẽ trườn xuống đi mất vào bìa cỏ phía xa…
Vua thoát hiểm, lúc sau hồi tỉnh tâm thế! Trở nên điềm đạm, Vua nói với ông Thày: Khanh mới đúng là người tài giỏi dù không mang công cụ gì, lại giúp được ta thoát rắn độc cắn trong gang tấc! Ta sẽ tưởng thưởng, vinh danh và đề bạt Khanh làm quan to trong triều!
Ông Thày thi lễ: cảm ơn Bệ Hạ, khỏi cần Ngài phải làm thế! Cái khả năng vừa rồi ai cũng vốn có thôi. Nhận của Bệ Hạ có khi Thần lại bị đánh mất đi nó ! Thần không thích làm quan, nhưng mong Bệ Hạ hiểu được rằng: mỗi người ít phải bị cai trị, không mê u bởi Tham Sân Si, không lụi tàn mình bởi sợ hãi, nhận ra bản thân mới là thứ đáng quý nhất mà biết tự quản trị mình cân bằng tĩnh độ an thái đi qua cám dỗ, hiểm nguy để an lạc. Đó thực là phúc đức của họ và của toàn xã tắc! Ngài làm Vua đừng quá sùng bái kĩ năng, tuyệt không nên đẩy mọi sự vào Tham Sân Si trong sự lựa chọn bởi cái Ác, trọng tài bởi bạo quyền ! Đó mới là Đạo Lý của Đế Vương vậy !!!