Tự sự của dòng Suối
Tôi ví mỗi đời người như dòng suối nhỏ, chứa đựng triết lý toàn diện và sâu sắc của Nước, hòa vào quy luật của Trời Đất Người. Tôi cũng đã viết bài ‘triết luận của dòng sông’ . Hôm nay tình cờ cầm trên tay tập thơ vụn của Đổng Đức Bốn trong đó có hai câu lục bát : Hiểu tôi chỉ ngọn núi cao / Thương tôi chỉ một vì sao trên trời. Tôi bừng cảm liên tưởng đến ý nghĩ về con sông dòng suối đời người, Nhà Thơ Đức Bốn đã qua đời, mạn phép anh, mượng hai câu đó để khởi nguồn bai thơ này của tôi, như muốn liên thể hiện nhân sinh quan của mình mà liên thông thành tư tưởng với đời sống……( cho dù thơ Lục Bát gắn với ‘văn minh lúa nước người Việt’ , là thể loại khó tải được tư tưởng… )
Sinh tôi là ngọn núi cao
Thương tôi nào có vì sao trên Trời?
Nuôi tôi chỉ là Nước thôi
Nhà tôi ra mãi biển khơi muôn trùng
Ở đâu chớp giật gió rung
Tôi đi dưới đó mông lung tìm mình
Lúc thẳm sâu, lúc gập ghềnh
Gặp muôn điều khó rập rình đời tôi
Gắng trôi qua cố kiếp người
Chẳng mang hết nổi những thời đã qua
Buồn thương bởi nhuốm chính tà
Chảy đi, trong lại…để là chính tôi …
…….
Niềm xưa thì đã biết rồi
Ngày mai gánh tiếp ý đời nơi nao
………
Thương tôi là ngọn núi cao
Hiểu tôi chỉ có Vì sao trên trời…