Hoàng Tử đi tìm câu trả lời
MỌI CÂU TRẢ LỜI CÓ TRONG THIÊN HẠ…
Một Hoàng tử từ bé đã được Vua cử Thái sư uyên thâm nhất Nước hàng ngày dạy học. Càng lớn Hoàng Tử càng đặt ra nhiều câu hỏi đến cùng… Vua vui vẻ động viên : đó là cái quyền chỉ con mới có, hãy tận dụng triệt để nó. Thái sư rất vất vả tra cứu muôn sách vở, lại phải lập nên một đội ngũ tri thức tinh hoa trợ giúp , nhưng nhiều khi bó tay trước những câu hỏi của Chàng. Hoàng tử cũng mơ hồ nhận thấy cuộc sống rộng lớn bên ngoài , Thiên hạ bao la kia mới chính là nơi chứa đựng những câu trả lời. Khi lớn, gần đến tuổi mà Vua dự định chuyển giao Ngai Vàng, chàng hay trầm ngâm, mang tâm sự bày tỏ với Thái sư : ta ngày đêm nghĩ về hai điều thắc mắc mà chưa tự trả lời được ? Thái sư nhỏ nhẹ : thưa đó là gì ạ ? Hoàng Tử : ta không biết về cảm giác sợ hãi là như thế nào, thế thì làm sao ta hiểu Người ? Và nữa : luôn có giải pháp cho điều ta không thể, nghĩa là sao ? Ta không biết thì đâu đã hiểu Đời, vậy sẽ kinh bang tế thế làm sao ? Thái sư nói : Câu thứ nhất Hoàng tử không cần bận tâm bởi chả có điều gì trên đời có thể làm Ngài phải sợ. Câu thứ hai thì chính Thiên hạ là giải pháp của Ngài cho mọi điều không thể đấy thôi ! Hoàng Từ suy tư : đó là sự bất chấp của bậc Đế Vương ! Không thế được khi ta không thấu tỏ đạo lý về nó, bằng cách của người thường dân !
Chàng xin phép Vua cha lên đường đi tìm…Vua cũng khuyên : Cha đồng ý với ý kiến của Thái sư, nhưng nếu con đi chu du một thời gian thì cũng tốt, hãy nhớ rằng thân con là quý vậy nên giữ gìn. Hoàng Tử đa tạ : thưa Cha, tìm thấy Đạo của câu trả lời mới khiến con thêm quý….
Chàng giả trang trong một vai nho sinh trẻ giản dị. Trên đường đi, đến đâu, gặp ai chàng cũng cởi mở chia sẻ và nói về điều khúc mắc của mình. Mọi người nghe đều tếu táo : chúng tôi thừa nỗi sợ hãi, cậu có lấy thì xin trút sang cho hết đây này. Chàng hồ hởi hưởng ứng : đâu nào cho tôi biết, cho tôi xem, cho tôi nhận… Họ kể rất nhiều nỗi sợ hãi về mất việc làm, về binh đao, bệnh tật, chết chóc, dân ma quan quỷ, và muôn tệ nạn.…. chàng lại cảm thấy những điều đó không khiến chàng sợ hãi tí nào, nhưng nhờ thế đã cho chàng hiểu biết muôn mặt của đời sống nhân gian.
Một hôm đi trên đường với một người đàn ông lạ, đã vào chiều muộn mùa đông, chàng hỏi : gần đây có quán trọ nào không. Người đàn ông suốt dọc đường nghe tâm sự của chàng thấy quý mến bèn nói về nhà mình nghỉ tạm một đêm rồi mai lên đường sớm. Sau bữa cơm tối chắc dạ, đôi vợ chồng họ chuẩn bị cho chàng một giường ấm có củi sưởi. Chàng mệt mỏi nên nhanh chóng ngủ thiếp đi ngon lành. Đến nửa đêm hai vợ chồng kia lặng lẽ vào nhẹ nhàng nhấc chàng ra khỏi chăn ấm và bất thình lình ném chàng vào hồ nước lạnh ở ngoài vườn rộng tối mù mịt. Chàng vô cùng hốt hoảng vùng vẫy một hồi như rất tuyệt vọng, hai vợ chồng kia mới xuất hiện đưa gậy ra kéo chàng mang vào trong nhà sưởi ấm trở lại. Vừa co ro run cầm cập chàng vừa nói : ôi ta sợ hãi quá, sẽ chết mất nếu hai người không kéo ta vào… Chàng thành thật thêm : lúc ấy ta sẵn sàng mất cả vương quốc cũng được. Hai vợ chồng họ cùng cười to và nói : vậy là anh biết sợ hãi rồi đấy nhé…. Chàng bỗng đờ người ra, quên cả rét vẫn ngấm trong da thịt, rồi nhảy lên kêu : Ôi! Ta đã biết thế nào là sợ hãi rồi ! Sáng hôm sau chào từ biệt lên đường. Vừa đi chàng vừa đăm chiêu về việc tối hôm qua…từ điều này suy đến điều khác…chàng ngộ ra : sự sợ hãi chính là khi người ta bị rơi vào hoàn cảnh tệ hại bất ngờ mà không biết được trước sau phải trái, mất khả năng tự vệ, không có gì trợ giúp…là khi đó không còn điều gì là còn quý giá nhất với người ta nữa ngoài được thoát khỏi nó. Ôi ! Ta đã thấu được đạo lý : đừng để trong muôn dân có ai phải như thế !
Chàng lên đường ….nung nấu : phía trước sẽ có câu trả lời… nhưng ai nghe điều chàng hỏi cũng cười buồn : ôi, xung quanh chúng tôi có bao nhiêu điều có thể mà lại không thể đây này : đất đai có thể mọc lên bao nhiêu thứ, sông hồ có thể có cá tôm, rừng núi có thể chứa đựng bao nhiều là thuốc bệnh, lãnh thổ rất rộng có thể cho bao nhiêu người ở…. thế mà lương dân không thể no đủ, không thể tránh được đau khổ, không thể tìm đâu có chỗ yên lành… Anh là ai mà tìm điều lạ thế….
Trên đường chàng cứu giúp con Chuột bị gãy chân, con Chim bị sái cánh, tổ kiến bị lũ nước cuốn trôi….. rồi cho chúng vào túi đeo bên người , cứ thế đi tiếp…Những người biết việc kỳ quặc đó chế giễu chàng hâm hiu rách việc… Đến một nơi rừng thẳm hiện ra một tòa lâu đài cổ cũ kỹ nhưng đồ sộ khuất trong muốn tán lá cổ thụ nhằng nhịt dây leo và rêu mốc. Trước cửa lâu đài là một số đống xương người khô nằm rải rác … Chàng hú gọi : có ai trong đó không ra mở cửa….Một lúc sau một mụ phù thủy tóc trắng xóa chống gậy thủy tinh bước ra…nhìn chàng như thôi miên rồi cười khà khà âm u cả rừng núi…Ngươi đã đến đây, ngươi không thể tìm được đường quay về, trừ khi vào được trong mê cung lâu đài lấy được viên ngọc bích dẫn lối, soi trước được mọi chuyện….bằng không chết mục xương giống những kẻ đã đến đây mà bất lực như ngươi đã nhìn thấy . Nhưng một khi chính ngươi đã dám vào cửa lâu đài này thì ngươi sẽ mất hết chí hướng, sẽ là bữa tiệc ngon lành cho ta thêm vài trăm tuổi nữa! Bao kẻ trước ngươi muốn viên ngọc đó đã dấn thân vào, không ai còn nhìn thấy vết tích nào của họ nữa rồi. kha kha kha… rồi mụ đi vào….
…Chàng nhận ra tình cảnh….Đúng là không thể…chàng ngả mình xuống gốc cây lớn ngồi nghỉ, tháo chiếc túi xuống, mở ra thì thầm với bọn Chim Chuột và Kiến…thôi từ nay hãy đi đi theo cách của mình…hóa ra các bạn ở đâu cũng sống được….ta chắc sa chết ở đây thôi ! Ai ngờ cả bọn Chim Chuột Kiến đồng thanh : xin chàng hãy để bọn tôi giúp! Đó là việc khó với người nhưng không khó với sự hiệp sức của bọn tôi….Quả nhiên chính bọn chúng đã lấy ra cho chàng được viên ngọc quý đó…nhờ vậy chàng thoát hiểm nguy tìm được đường sáng trở về… Chàng sung sướng vô cùng lại ngộ ra được câu trả lời thứ hai : luôn có giải pháp cho điều ta không thể ! Nhưng hơn cả trí tuệ và khả năng của một người, mà là người ta có huy động và nhờ được vào sự hiệp tác giúp sức của những năng lực khác luôn sẵn có trong đời, trong thiên nhiên không…Muốn vậy sự tử tế và chân thiện luôn phải là điều luôn có trong từng người, đi trước trong đối xử với muôn loài và vạn vật…
Chàng về đến Cung điện của mình ở Thủ Đô tráng lệ…Chàng yên tâm và tự tin hơn vơi điều mình thấu tỏ được Đạo lý về hai câu trả lời quan trọng nhất đã thụ đắc được trên đường nhân sinh. Luôn lấy đó làm phương châm trị Quốc an Dân sau này…. Đất nước của chàng thịnh trị, an hòa….