Phỏng vấn Người thực việc Thật
CÂU TRẢ LỜI PHẢN ÁNH TRUNG THỰC VỀ MỖI NGƯỜI !
Tôi không phải nhà báo, nhưng công việc thì đã làm phỏng vấn nhiều với các dạng người. Thâm chí trong các cuộc làm việc, tôi đưa ra các câu hỏi là chính yếu. Rồi mình và các bên thấy tự phát hiện ra bao nhiêu điều trong mỗi câu trả lời. Bài này tôi phỏng vấn ‘giả tưởng’ nhưng chắc chắn là nó rất thật về việc và thực về người…bởi sự trải nghiệm và tổng kết cuộc sống của mình
1. Người thu mua phế liêu
a. Hỏi : vừa rồi chị tình cờ phát hiện ra trong ruột một đồ cũ phế liệu sau khi mua về có 5trieu Yên ! Cảm xúc của chị thế nào ?
b. Trả lời : tôi là người ít hịc nên không biết diễn tả. Cảm giác đó là tiền, và rất nhiều, rồi nói hỏi với nhiều bạn đồng nát khác, họ đều cười tếu táo bảo : vậy cứ thế mà hưởng đi. Rồi cùng mọi người túm tụm ăn cái bánh mì, hỏi han nhau về chuyện thường ngày mà quên đi. Chả biết ai đem cái chuyện đó đến tận đâu mà nó lan đi nhanh thế!
c. Hỏi : Thế chị xử sự như thế nào với số tiền rất lớn đó ?
d. Trả lời : còn sao nữa, mang đến công an, nơi đó họ biết cách nên thế nào để trả lại người mất thôi. Chậm ngày nào thành phiền cho mình ngày đó. Ôi giời…có khối kẻ tìm đến tôi nhao nhao đó là tiền của họ, rồi có loại mình chả hề biết mặt đến kể lể xin xỏ, lại còn dọa nạt nữa chứ… Gớm, tống được nó vào cái chỗ công an nhẹ hết cả người. Đến đó mà này nọ với nhau. Ngay như đám chị em đồng nát chúng tôi cũng chả có ai như thế sất cả.
e. Hỏi : Luật sư họ nói : chị có thể được 10% số tiền đó dù tìm được người trả lại hay không? Chị thấy thế nào ?
f. Trả lời : đến tất cả tôi còn không thiết nữa là 10% anh vừa nói! Thứ nói năng kiểu phần trăm phần chiếc như thế là cách của người có học, có quyền có chức ở đâu í thôi, chứ bọn tôi thì cứ lấy sức khỏe làm đầu, lần hồi cần kiệm mà lao động như bấy nay thôi. Đồ phế liệu khối ra đấy, thu mua được bao nhiêu bán hết cả bấy nhiêu. Lũ con nhìn mẹ lam lũ mà phấn đấu, chứ lại nhìn vào cái đống tiền trên trời rơi xuống lại sinh họa khi vốn đã nghèo thì mạt kiếp. Mong cho số tiền đó về đủ đến tay người đã mất không sớt một xu thì xã hội phúc đức !
2. Bà Eisha, người phụ nữ ăn xin cả đời
a. Hỏi : Thật ngạc nhiên khi thế giới biết bà là người ăn xin cả đời mà có nhiều tài sản, cuối đời lại tặng 1 triệu đô ( toàn bộ kiếm được ) cho người nghèo ? Bà có nghĩ mình đã ghi một kỉ lục Ghinet không ?
b. Trả lời : Tôi không biết, không quan tâm đến cái kỉ lục gì anh vừa nói ! Khi buộc phải ăn xin tôi cũng thấy nó cần có những kĩ năng con người. Kẻ nào có kĩ năng lao động thì tuyệt đối không chết đói, người có phẩm chất thì tuyệt không thể nghèo. Thực ra tôi không xin, mà cũng không để ai phải ném tiền vào đĩa của tôi với tâm trạng bố thí. Tôi cúi mình kể về những trường hợp nghèo khó mà khơi dậy cộng đồng sự chia sẻ. Vì vậy tôi phải trả lại tiền tôi nhận được cho nhưng trường hợp nghèo khó đó. Thế thôi !
c. Hỏi : Trong suốt thời gian đi xin trước đó, bà cũng có nhiều tiền thì bà sử dụng như thế nào cho cuộc sống riêng, vì bà cũng xây được những căn nhà tương đối cho nhiều người nghèo trọ
d. Trả lời : Cách sống nghèo khiến tôi đi xin được nhiều tiền thì đó là một giá trị mà các anh hay nói là giá trị cốt lõi nghề nghiệp gì đấy cần giữ. Hơn thế, dù đã xin được bao nhiêu tiền chăng nữa, tôi cần phải sống đúng như một người nghèo, không phải là vì xuất thân của mình hay giả bộ, hay vì quen thế. Đơn giản tự thấy khi như thế tôi hiểu được xã hội rất nhiều so với tôi nếu khác đi.
e. Hỏi : Bà tặng 1 triệu đô cho người nghèo thì bà có muốn nhắn nhủ gì với họ không ?
f. Trả lời : Không ! Tôi không bắt tôi nói và phiền họ phải nghe cái thứ mà tôi không có sở trường, những điều mà cuộc sống khốn khó đày đọa họ, nên khó có thể theo…Họ hãy tự nhiên như có thể và mọi hoàn cảnh đều có cách khá hơn, sẽ có những tấm lòng của nhiều người khác làm cuộc đời bạn đỡ rách nát, cùng quẫn hơn. Ai biết nên đón nhận xứng đáng…người đó còn có phúc tự mình hơn là được lộc người cho
3. Quan chức to về hưu
a. Hỏi : Thưa ông. Đã được tuần đầu về hưu, cảm nghĩ của ông thế nào về hoàn cảnh mới, nhân tình thế thái ?
b. Trả lời : Trước kia chúng tôi vừa ghét, vừa ngại, vừa liên minh những loại người như anh. Nhưng hôm nay cởi lòng đi, về với con người thật của mình rồi, hơ hơ…gì thì gì mọi suất, mọi tiêu chuẩn, mọi chức danh tốt nhất có thể với đẳng loại như mình đều ngự chắc cả trong nhà này, gắn chặt với mình rồi chả đi đâu mà mất, chả còn gì mà ngại…hơ hơ..
c. Hỏi : Thưa, thế những trăn trở của anh về đất nước, xã hội, con người ?
d. Trả lời : Ôi giời…trăn trở đếch gì, to tát thế ! Đó đều là những việc lớn, lâu dài, cả hệ thống chính trị đều phải vào cuộc, Nhà nước và nhân dân cùng làm, làm được đến đâu hay đến đó, sai ở đâu xử lý chừng đó là quan điểm chủ đạo của tôi. Ôi khi mình đương chức á…mình cũng nghĩ chán rồi…và chạm lắm…Các cụ nhà ta nói đúng : ở đời kiến giả nhất phận, thân ai người nấy lo, đèn nhà ai nhà ấy rạng…chả có gà gáy thì hết đêm vẫn sáng, rồi trời có lúc mưa lúc nắng…người có lúc héo lúc tươi…hơ hơ…còn tớ khi trẻ đã chuẩn bị cho cuối đời yên tâm rồi
e. Hỏi : Anh có dự định tham gia vào các hoạt động nào tới đây nữa không ạ ?
f. Trả lời : Ồ cái đó thì nhiều, nhiều lắm…trước khi về hưu mình cũng chuẩn bị sẵn vài cái dự án cấp Nhà nước, bét cũng là cấp Bộ, đều có chân quan trọng cả…trí tuệ vẫn tràn nên vẫn thèm cống hiến mà. Lại còn chỗ chiến hữu thân tình bấy nay rủ nhau vào hội đồng này, hiệp hội nọ. Không khéo bận hơn khi đi làm ấy chả chơi như trước.
Lời cuối của người phỏng vấn :
Việc của tôi là không bình luận, chỉ đưa thực những câu trả lời ( với những câu hỏi rõ ràng, thiện ý ) của ba người trong bài này. Nghĩ thế nào, khái quát ra sao xin mời các bạn cứ theo cách của mình